Đam Mỹ; Cổ Đại; Hãn Phu; Hãn Phu. Đề Cử . Đọc Truyện Theo Dõi (3) 6.96/10 trên tổng số 48 lượt đánh gi Đọc truyện hay đam mỹ sắc, đam mỹ sủng, đam mỹ ngược, đam mỹ tổng tài, đam mỹ cổ đại, đam mỹ xuyên không. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới Dàn phù dâu của Minh Hằng cũng không kém cạnh với những cái tên như Khả Như, Khả Ngân, Như Mỹ và Trâm Anh (học trò của Minh Hằng tại The Face), Annie (nhóm LipB). 1. Sữa rửa mặt Neova Purifying Facial Cleanser. Xuất xứ: Mỹ. Giá bán sản phẩm: 555.000 VND/ 59ml. Sữa rửa mặt Neova có khả năng làm sạch sâu, cung cấp năng lượng đồng thời cân bằng độ ẩm cho da, diệt khuẩn, giảm dầu từ đó ngăn ngừa mụn hình thành. Lu là một vật dụng quen thuộc của người dân Việt Nam, thường dùng để đựng nước hoặc muối, gạo… Ở miền tây Nam bộ, trong những năm 50-70 của thế kỷ XX, ngoài loại lu sành làm bằng đất nung do các làng gốm miệt Đồng Nai, Bình Dương sản xuất, người dân còn biết đến và sử dụng ngày càng phổ biến A Bảo do dự. Tuy rằng an ủi mỹ nhân như vậy sống rất tốt đẹp, nhưng là nói như thế nào trương giai giai cũng so với chính mình lớn hơn mười tuổi, như vậy vong niên luyến tựa hồ không tốt lắm. Vay Tiền Trả Góp 24 Tháng. Lục Hãn Kiêu lại lấy một nắm cẩu kỷ, đưa cho Chu Kiều, “Cùng bồi bổ không?"Chu Kiều không khiến anh lúng túng, hào phóng lấy hai hạt bỏ vào miệng, "Rất ngọt."Tiếng đập cửa vang lên, Lục Hãn Kiêu ra mở cửa, dì Tề mang hai cái thùng giấy lớn đi vào, "Ngỗng có chỗ ở rồi."Lục Hãn Kiêu ồ một tiếng, "Nhà sang trọng ghê cơ."Dì Tề vui mừng, "Dì đi làm đồ ăn khuya cho hai đứa nhé.""Không cần làm cho cháu." Lục Hãn Kiêu hất cằm về phía Chu Kiều, "Dì làm cho cô ấy thôi.""Cháu cũng không ăn đâu." Chu Kiều nói rồi chuẩn bị trở về Tề vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi "Tiểu Kiều, ngày mai cháu có phải đến trường học không?""Có ạ, trước kia chủ nhiệm khoa giới thiệu cho cháu một thầy giáo, ngày mai cháu đi mượn thầy ấy vài cuốn sách." Chu Kiều nói."Vậy à, cháu biết đi như thế nào chưa?" Dì Tề quan tâm hỏi."Cháu tra cẩn thận rồi ạ, đi bus số 703, rất tiện lợi."Lục Hãn Kiêu đứng cạnh nghe hết câu chuyện, không lên tiếng. Lúc Chu Kiều đi qua, anh đột nhiên nói "Trong ngăn kéo tủ giày có một cái chìa khóa, cô cầm lấy, tránh cho lúc về không có ai mở cửa."Chu Kiều nói đồng ý, sau đó trở về Hãn Kiêu hỏi "Dì Tề, đây là con cái nhà ai, quan hệ với nhà mình như thế nào? Sao cháu không có chút ấn tượng gì vậy?""Con gái của Kim Tiểu Ngọc." Tiểu Ngọc là ai?""À, là con gái nuôi của ông nội cháu." Dì Tề nói "Nhà ở xa, cháu chưa gặp bao giờ cũng là bình thường."Lục Hãn Kiêu suy nghĩ một lúc, không có kết quả, hỏi "Ông nội lại còn nhận con nuôi cơ à. Mẹ của cô ấy đâu?""Đi Mỹ xử lý việc nhà." Dì Tề nói "Hai vợ chồng cãi nhau ly hôn, khá là phức tạp."Lục Hãn Kiêu nghe xong giương mắt, "Ly hôn?""Đúng vậy, Tiểu Kiều muốn thi nghiên cứu sinh nên mới phải nhờ ông bà nội cháu chăm sóc, dù sao con bé vẫn chưa quen cuộc sống ở đây." Dì Tề cẩn thận trói ngỗng, sau đó đi rửa tay, "Dì nấu mì cho cháu nhé?""Không cần đâu, dì nghỉ ngơi sớm chút đi." Lục Hãn Kiêu về phòng ngủ trước, thuận tay mở đèn tinh dầu, bấy giờ mới bỏ qua chuyện phòng khách đầy lông ngỗng vừa sau là thứ hai nên Lục Hãn Kiêu dậy sớm, lúc ra cửa, đúng lúc gặp được Chu Kiều đang chờ thang Hãn Kiêu ấn tầng trệt, thuận miệng hỏi "Đến trường học à?""Uhm.""Biết đi như thế nào chưa?""Biết rõ."Tới tầng một, Chu Kiều ra khỏi thang máy, từ tiểu khu đi ra ngoài cũng không xa lắm, không tốn nhiều thời gian. Cô hẹn với giáo sư lúc chín giờ, nhưng đã mười phút trôi qua mà xe bus vẫn chưa đến, Chu Kiều bắt đầu sốt mãi xe 703 mới tới, nhưng lại chật ních xe ở trong kêu to "Xe đầy lắm rồi! Chờ chuyến sau đi!"Chu Kiều không buông tha, hai tay kéo cửa xe, nhưng cửa không mở, "Vẫn nhét thêm được một người nữa mà!"Trên đường, xe cộ đi qua đi dừng đèn đỏ, trong chiếc Land Rover, Lục Hãn Kiêu trượt cửa sổ xe xuống, miệng ngậm điếu thuốc, vừa định châm lửa thì nhìn thấy trận chiến người xe cách đó không nhìn kĩ, "Ồ, đây không phải là Chu Kiều sao?"Lại quan sát thêm một lúc, Lục Hãn Kiêu thở dài nói "Rõ là một con nhóc ương ngạnh."Chu Kiều bị chen lấn đã lộ ra vẻ mệt mỏi, ngón tay kéo cửa xe biến thành màu đỏ, một chân bước lên một chân giẫm xuống đất, tư thế giống như trượt bus chuẩn bị chạy.“Chờ, chờ chút! Cháu còn chưa lên xe!”Chu Kiều gấp gáp, vừa mới chuẩn bị lấy đà leo lên, bả vai căng thẳng, lại bị mọi người đẩy xuống."Ôi!" Cô quay đầu nhìn lại, là Lục Hãn Kiêu. khẽ nhíu mày, nghiêm túc phê bình "Hành động của cô rất nguy hiểm, tranh chấp với xe bus làm gì?""Tôi...""Nó là cái xe to tướng, đến tôi lái xe còn không dám đụng vào nó, cô đang thể hiện quật cường hay gì thế?"Trời ạ, cái người ngu ngốc này nói thật nhiều."Tôi bị muộn rồi." Chu Kiều cất bước chuẩn bị vẫy Hãn Kiêu dùng kính râm gõ vai cô, "Thôi thôi, chỗ này khó bắt xe." Anh không chút nghĩ ngợi nói, "Tôi chở cô đi."Chu Kiều sững sờ một chút."Nhanh lên, xe tôi ngừng ven đường là trái luật đấy.""À." Chu Kiều bước nhanh theo sau, nhìn bóng lưng Lục Hãn Kiêu nghĩ thầm, cẩu kỷ tối qua hiệu quả thật nhanh chóng, không chỉ bổ não, còn bổ cả lương nhà đến trường khoảng 3 trạm xe, Lục Hãn Kiêu đưa người đến cổng trường xong không lập tức rời đi mà lấy điện thoại di động ra, chụp trường học một bức, sau đó đăng ảnh lên vòng bạn bè.[Một số người không có văn hóa, tao không chỉ đích danh là Trần Thanh Hòa đâu, xin mời thành kính dập đầu với tấm hình này, kiếp sau có lẽ có thể thuộc vài bài thơ cổ.]Đăng ảnh xong, anh cười ha ha ha ha ha, thỏa mãn chuyển động tay lái.———Năm giờ chiều, Chu Kiều trở về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi người dì Tề khỏe mạnh, vô cùng tự tin đang ở trong bếp, "Tiểu Kiều, tối nay ăn ngỗng hầm cách thủy nhé!"Chu Kiều thay giày rồi đi tới, người anh em ngỗng đã được nấu thành một món ngon miệng, lửa nhỏ hầm cách thủy, mùi thơm bay bốn phía."Tới đây tới đây, cháu uống chén canh trước đi.""Vâng dì cứ để cháu."Chu Kiều chủ động cầm chén thìa, vừa ăn vừa nghe dì ca cẩm "Haizz, thằng nhóc Hãn Kiêu này lại không về ăn cơm tối, ăn bên ngoài dầu mỡ không sạch sẽ, đau dạ dày sẽ ảnh hưởng đến gan, gan không tốt, phổi cũng bị tổn thương, tục ngữ nói, tim phổi là người một nhà, cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến trái tim nữa."Mấy lời ít ỏi đã đem vòng tuần hoàn của con người kể hết một lần, người xưa quả nhiên lợi người trung niên đặc biệt thích càu nhàu, Chu Kiều không nói gì, chứ thật ra cô rất thích nghe. Cô cười một tiếng, nói "Vậy dì để lại cho anh ta một phần làm thức ăn khuya cũng được.""Không không không." Dì Tề chỉ người anh em ngỗng, "Để lâu sẽ không còn ngon nữa. Thế này đi, bây giờ còn sớm, để dì mang cho nó."Chu Kiều gật gật đầu, "Vậy dì ăn cơm xong hãy đi."Để đưa đồ, dì Tề ăn cơm với tốc độ như bão, sau khi ăn xong liền lôi giấy bút ra, "Đây là địa chỉ công ty thằng bé, bà Lục vừa cho tin tình báo. Tiểu Kiều, cháu lên mạng tra rồi vẽ cho dì cái bản đồ đi."Còn định vẽ bản đồ?Dì Tề, kỹ năng tình báo của dì thật sự là…Chỗ kia không xa cũng không gần, Chu Kiều mở di động, dì Tề đeo kính lão lên, vẽ vòng tròn như cái bánh tượng trưng cho khúc cua quẹo, đường gạch chéo tượng trưng cho ngã đường xuống, ba vòng tròn, hai gạch chéo, thật là nguy Kiều không yên tâm, bỏ bát đũa xuống, "Nhất định phải đưa sao ạ?" nhiên rồi, nói cho cháu một bí mật." Vẻ mặt dì Tề thần bí, "Kiêu Kiêu nhà ta bị sinh non đó, khi đó cha nó là Cục trưởng Cục công an quận, mẹ nó cũng vừa thăng chức lên giám đốc, thế nên mệt nhọc quá độ rồi sinh non."Hóa ra còn có một đoạn chuyện xưa không muốn ai biết như vậy, khó trách lại muốn ăn cẩu Kiều nháy mắt mấy cái, "Vậy, sinh non bao lâu ạ?""Ba ngày.""..."Bộ gen cả nhà này đều thật là cực phẩm, Chu Kiều bình tĩnh lại, nói "Dì Tề, để cháu đi đưa cho.""!!!" Đúng như ao ước. Dì Tề tháo kính lão xuống, "Cháu lưu số điện thoại của Hãn Kiêu vào, 158xxx."Chu Kiều "..."———Công quán Phi Lục tổng ngồi ghế lô, ca hát hát ca, đánh bài đánh bài, công việc cực kỳ không chính đáng."Trời ạ, lại thua." Lục Hãn Kiêu ngậm điếu thuốc, quăng bài lên bàn, thua thê thảm ba ván liên tiếp."Nhân viên phục vụ, cho thêm một thùng Nông Phu sơn tuyền nào." Trần Thanh Hòa hét to, "Các vị yên lặng, tiếp theo xin mời Lục tổng của chúng ta, biểu diễn cho mọi người xem tiết mục nuốt bình nước."Lục Hãn Kiêu thở có chút khó khăn, mở nắp, ngửa đầu uống ừng nháy mắt, tiếng huýt sáo cùng vỗ tay vang vọng khắp ĩ hết một vòng, cuối cùng yên tĩnh Hãn Kiêu và Trần Thanh Hòa ngồi cạnh quầy bar, trò chuyện giết thời gian."Cô gái nhà thân thích kia dáng vẻ thế nào?""Không biết tả thế nào." Lục Hãn Kiêu lấy bao thuốc lá ra, ngậm một điếu vào miệng. Anh lăn lộn trong xã hội sớm, trình độ nhìn người cũng không tệ. Chu Kiều, bề ngoài lạnh nhạt, nhưng thật ra là để che dấu tình cảm của Hãn Kiêu đưa ra đánh giá, "Khá tinh ranh đấy.""Cô ta trêu chọc mày à?""Mày nói xem.""Cũng đúng, cô ta là máy bay trinh sát ông nội mày phái đến mà."Lục Hãn Kiêu búng búng tàn thuốc, hừ một tiếng, "Nhân tiểu quỷ đại*. Đi, gọi người đến đủ đi, tiếp tục đấu địa chủ."*Nhân tiểu quỷ đại là một thành ngữ, ý chỉ tuổi còn nhỏ mà ý nghĩ cũng rất khôn khéo, làm người nghịch ngợm, mưu ma chước quỷ dứt lời, điện thoại di động của anh liền vang Hãn Kiêu nghe máy, "Ai vậy?" Tạm ngừng, "Ặc, Chu Kiều?"Chu Kiều đứng ở cửa, trời còn chưa tối hẳn nhưng đã có ánh đèn neon rêu rao lập nhìn chằm chằm vào công quán khí thế, đổi bên nghe điện thoại, "Anh có thể đi ra một chút không? Tôi có...""Đợi chút." Lục Hãn Kiêu ngắt lời, có chút buồn bực, "Làm sao cô biết tôi ở đây? Là ông bà nội nói cho cô biết sao?"Lời này không sai, Chu Kiều lên tiếng, "Đúng, tôi chính là đến...""Cô chính là tới làm máy bay trinh sát chứ gì?" Lục Hãn Kiêu trêu chọc nói, "Đánh lén khiến tôi trở tay không kịp, xem tôi đang làm gì, sau đó báo cáo cho ông nội tôi, đúng không?"Thái độ kỳ quái gì Kiều vẫn nhỏ giọng như cũ, nhưng giọng điệu đã không còn ôn hòa, "Tôi đưa đồ đến, anh không cần thì tôi ném đi."Đưa đồ?Đồ gì?Lục Hãn Kiêu tĩnh tâm, mấy giây không lên tiếng, đầu bên kia đã cúp điện thoại mặt anh trầm tĩnh, sau đó đứng lên đi ra Thanh Hòa gào to "Còn đánh bài hay không, đi đâu đấy?"Lục Hãn Kiêu không buồn quay đầu lại, "Đánh."Đi ra, cách cửa chính bằng thủy tinh, Lục Hãn Kiêu liếc mắt liền thấy Chu bước nhanh hơn đi tới, "Ôi ôi ôi, chờ chút."Chu Kiều xoay người, chống lại ánh mắt của là ánh mắt này, Lục Hãn Kiêu không hiểu sao lại chột dạ, anh cụp mắt, nhìn chăm chú vào bình giữ nhiệt trên tay cô."Dì Tề hầm ngỗng cách thủy, nói là cho anh bồi bổ, cố ý bảo tôi đưa tới." Giọng Chu Kiều lạnh, thái độ cũng lạnh lùng, cô nhẹ nhàng đưa tay đến, "Cầm lấy. Đồ tôi đã mang tới, có ăn hay không là việc của anh."Bị ấm ức mà giọng nói còn dịu dàng như thế, thật là muốn mạng người ta nhớ tới hiểu lầm tối hôm qua, cảm giác áy náy của Lục Hãn Kiêu có thể nói là chạm đến tận linh quyết định thật nhanh, mở miệng chính là câu xin lỗi, "Việc lúc nãy, em gái Kiều, thật xin lỗi."Chu Kiều bị xưng hô bất thình lình của anh làm cho có chút buồn cười, cô tiếp tục lạnh nhạt, "Không sao cả, từ tối qua đã quen rồi.""Đừng như thế." Lục Hãn Kiêu vừa nghe đã thấy không vui, "Chỉ dựa vào chuyện cũ một ngày một đêm vừa qua, không thể nào quơ đũa cả nắm nghi ngờ nhân phẩm tốt đẹp của anh đây được!""..." Người có thể làm Chu Kiều cứng họng, thật sự không nhiều nha."Anh đây ngoại trừ thích kết giao bạn bè, thích náo nhiệt thì không còn khuyết điểm trí mạng gì khác."Chu Kiều "??"Chỉ sợ người kia nói không Hãn Kiêu chậc một tiếng, "Ánh mắt này của em làm tổn thương người khác đó, được rồi, chỉ có thêm một tật là thích ba hoa thôi.”Chu Kiều lạnh lùng mấy giây, cuối cùng vẫn không nhịn được, nụ cười thoáng hiện trên rồi cười rồi, Lục Hãn Kiêu vội vàng rèn sắt khi còn nóng, dụ dỗ, "Bình cách nhiệt inox này á? Cách tấm thép vẫn ngửi thấy mùi thơm, tay nghề dì Tề thật là càng ngày càng cao, anh cam đoan — "Chu Kiều giương mắt, chờ hắn tiếp tục biểu diễn."Canh này, thịt này, cả xương ngỗng nữa, đừng hòng anh nhổ ra!"Có kỹ năng diễn xuất như thế, người ngu ngốc này sao không đi cầm tượng vàng Oscar Kiều triệt triệt để để bật Hãn Kiêu thở phào, cười là tốt rồi, cười là tốt Chu Kiều cười đôi mắt hơi cong cong, rất đẹp. Cô đưa bình giữ nhiệt tới, "Vậy tôi về đây.""Đừng đừng đừng." Lục Hãn Kiêu ngăn cản lại, "Anh đưa em về, khuya lắm rồi ngồi xe không an toàn."Chu Kiều đang định cự tuyệt."Cơ hội trực tiếp nhìn anh ăn ngỗng, em đừng lãng phí.""..."Lục Hãn Kiêu dẫn đầu sải bước, lưu lại bóng lưng đẹp trai ngất người, "Khuyến mại thêm màn tạp kỹ, anh sẽ biểu diễn một màn nuốt bình giữ nhiệt luôn.""Phụt." Chu Kiều cười càng lớn, thật sự là lời mời nhiệt tình không thể chối từ giác động tĩnh sau lưng, là tiếng bước chân đặc biệt nhẹ nhàng linh hoạt của phái Hãn Kiêu đưa lưng về phía sau, nhếch miệng, tâm tình vui không có văn hoá Trần Thanh Hòa, tí nữa không khiến mày thua thành cục cưng bọt biển, tao cùng họ với Chu Kiều luôn!Tiến vào công quán, qua hành lang, hai người dừng lại trước cửa phòng Hãn Kiêu xoay người, "Em gái Kiều."Chu Kiều giương mắt, "Hả?""Em học số học có giỏi không?""Bình thường thôi." Chu Kiều suy nghĩ một chút, nói "Lúc tốt nghiệp, tôi xếp thứ hai toàn khóa.”"...""Thế nào?"Lục Hãn Kiêu lộ ra một nụ cười trong sáng vô hại, "Giúp anh một chuyện.""Giúp cái gì?""Giúp anh đánh bài.""...""Đấu địa chủ." Cùng đọc truyện Hãn Phu của tác giả Neleta tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại ngữ Mộc NhiênThể loại cổ trang, chủng điền, 1v1, sinh tử, sủng, xuyên việt, không gian, ôn nhu trầm ổn công x cường hãn thụ, HETóm tắt một câu Ta chỉ nghĩ làm ruộng...Giới thiệu Thiệu Vân An chưa bao giờ dám nghĩ tới việc mình chỉ gặp một sự cố thôi, từ cao phú soái ai ai cũng hâm mộ, ngước nhìn, lại xuyên về cổ đại thành nam thê...Nam mà còn đi làm "vợ" cho nam??? Lão tử mà tên trượng phu chết bầm kia lại có hai đứa con không phải máu mủ của lão tử????Được, lão tử nuốt đắng không còn "zin" thì cũng thôi đi,Lại còn nghèo đến mức không nghe nổi tiếng leng keng của đồng xu trong túi nữa lại còn, lại còn xấu xí, mù một con mắt......Thiệu Vân An cực kì, cực kì bất mãn.... Dạo này bị nghiện mấy bộ làm ruộng, đọc một lượt rồi review luôn hehe. Thụ bộ này từ hiện tại xuyên về quá khứ, xuyên vào xác của 1 bạn nhảy sông tự sát. Là con đẻ tác giả nên được buff nhiều, làm trà, ủ rượu, mứt... nhiều lắm, còn cả không gian có linh tuyền, linh nhũ, đồ từ trong không gian lấy ra tác dụng kinh khủng khiếp. Thụ đưa ra nhiều ý tưởng ở hiện đại, áp dụng vào cổ đại tạo nên đột phá, nào là viện nghiên cứu thực phẩm, phòng đấu giá, trang sức, túi sách... má nó, buff vcc luôn 😂 Công là binh lính giải ngũ về quê, sẹo nửa mặt, mù 1 mắt, có 2 đứa con 1 trai 1 gái, vợ bỏ, gia đình cực phẩm trong cực phẩm, ngược đãi con công, tác giả xây dựng gia đình công đúng kiểu não tàn tự tìm đường chết, đọc mà ba chấm. Công sủng thê, trym to 🤣🤣🤣 được thụ dạy hư nên lúc bum ba là bum càng lúc càng bạo. Lúc đọc tên truyện Hãn phu nghĩ chắc là công hãn đây, đù mé, đọc rồi hoá ra là thụ 🤣🤣🤣 tròi oi, với con công thì thụ đối xử như con đẻ, với gia đình công thì hoàn toàn khác, còn lâu mới đủ trình đấu lại thụ, bị thụ chửi với hành cho không ngóc đầu lên được, chửi đúng kiểu người có văn hoá, lập luận chặt chẽ, lí lẽ sắc bén, đọc sướng. Về sau mấy nhân vật râu ria cản đường đều bị thụ xử đẹp, đọc mà đã gì đâu. Thân phận của người thụ xuyên vào đặc biệt, bố mẹ là công nhân viên chức cao cấp có số má trong triều, nhiều chỗ rây mơ rễ má lằng nhằng mình toàn đọc qua rồi chốt là quan hệ này tốt hay xấu rồi đọc tiếp. Sau thụ còn nhận huynh đệ, nghĩa phụ với vài người, đều là người tốt, thụ còn giúp một đôi huynh đệ bị hại phải làm ăn mày, sau 1 người thành quan, 1 người thành vương phi. Công đúng kiểu chạn vương trong huyền thoại, dính hào quang của thụ với nhà thụ nên lên như diều gặp gió, được cái anh biết thân biết phận, không để ý mấy lời nói ngoài, còn biết phấn đấu để xứng với thụ, cho 5 sao. Truyện nhiều cp phụ. Hoàng đế x quân hậu, khá là thâm tình, cùng nhau trải qua gian nan trắc trở, quân hậu bị xảy thai, ảnh hưởng thân thể, sau thụ giúp điều dưỡng lại thân thể, sinh được thái tử. Vương gia x tiểu đệ ăn mày được thụ giúp đỡ, bạn thụ này đẹp khuynh nước khuynh thành, đẹp quá nên gia đình bị hại, lang bạt ra ngoài làm ăn mày công cp này không phải là sugar daddy mà là sugar grandy, hơn thụ chắc 30 tuổi, mặn nồng lắm, thụ ban đầu tự ti sau dần chuyển thành bám người dụ thụ. Thần đồng x con gái công, bạn công này trước bị tự kỉ, được thụ khôi phục rồi phát hiện là thần đồng, lúc chiến tranh sáng chế ra nhiều vũ khí trợ giúp chiến thắng, cp này là tình yêu gà bông, khá cưng. Cp chót là thái tử x con ruột công thụ, tính ra là họ hàng xa xa xa, vẫn kết hôn được, thụ cặp này là ngốc ngốc manh manh, công chiếm hữu. Đọc mấy cp thích lắm, thêm cp chính nên truyện càng cuốn. Đặc biệt hoàng đế trong truyện cực kỳ nghèo, còn nhắc đi nhắc lại nhiều lần để khẳng định độ nghèo nữa, sau có công thụ giúp mới hốt bạc về, hoàng đế còn ham ăn, cực kỳ thích ăn mỳ gói Có 1 cái không thích ở truyện là khi chiến tranh xảy ra, việc chém giết quân địch thì không nói làm gì, nhưng cả dân thường đến trẻ em, người già tác giả đều thể hiện rõ mong muốn là với địch quốc là giết không tha, muốn diệt sạch một tộc, một quốc gia, giết không còn một mống nào. Đọc mà thấy sợ sợ rợn người, nghĩ sao thời xưa người ta có thể máu lạnh đến thế, cũng biết nước đó hay gây hấn đấy mà những người vô tội của tộc đấy cũng muốn giết sạch, xoá bỏ luôn sự tồn tại. Còn cả cái chu di tam tộc, chu di cửu tộc, lệnh vua 1 khi ban ra những người vô tội, không biết gì, không liên can của dòng tộc đấy cũng phải chịu số phận là chết rồi mấy tộc trước hành công thụ ấy, vua phát hiện ra cái là đi cả mấy cái chu di với giết người khi chiến tranh thì bộ này đọc giải trí ổn, cuốn. Truyện 233 chương, mình đọc mất mấy ngày, có 1 nhà dịch từ đầu đang dịch đến chương 206, 1 nhà dịch từ chương 60-233. Cả 2 nhà đều đăng wattpad. Lúc Trần Thanh Hòa nói đến mấy chữ "nó phải làm phẫu thuật", giọng nói dần dần nhỏ lại."Kiêu Nhi không cho mọi người nói cho em biết, ai mật báo lập tức tuyệt giao. Em gái, em ngàn vạn lần đừng bán đứng anh đấy."Giờ khắc này Chu Kiều đã bình tĩnh trở lại, cô đứng tại chỗ như lạc vào cõi thần tiên, một lúc sau mới đưa ánh mắt nhìn Trần Thanh Hòa, "Đi bệnh viện.""Hả?""Đi bệnh viện.""Không phải chứ," Trần Thanh Hòa không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp như vậy, "Em vừa mới trở về, về nhà nghỉ ngơi điều chỉnh chênh lệch múi giờ đi, chờ chuẩn bị xong xuôi anh đưa em đi, được không?"Chu Kiều lắc đầu, thấy hắn không có đồng ý, dứt khoát tự cầm hành lý lên muốn đi."Chao ôi, em gái Kiều Kiều, Chu Kiều." Trần Thanh Hòa đuổi theo, "Về nhà sao? Ở đâu vậy? Anh đưa em đi."Bước chân Chu Kiều đột nhiên ngừng lại, ánh mắt cô mờ mịt, một lúc lâu mới cúi đầu xuống, nói "Em không có chỗ ở."Nội tâm Trần Thanh Hòa thầm kêu hỏng bét, thật sự là chọc vào chỗ đau của người khác mẹ Chu Kiều ly hôn, đã nửa năm không buồn gọi điện cho cô, làm gì còn có chỗ nào gọi là Thanh Hòa cũng cảm thấy quả là một cô gái đáng thương, lòng mềm nhũn, đồng ý, "Được, anh dẫn em đi bệnh viện."Trong xe Jeep, Trần Thanh Hòa vừa lái xe vừa kể tình huống."Hãn Kiêu gần đây lúc nào cũng kêu đau dạ dày, đám anh em tụ tập cũng không tới, nói là không chịu được gió lớn, không ăn được thịt nướng, đến cũng không chơi được gì." Trần Thanh Hòa bật xi nhan, dừng ở ngã tư chờ đèn xanh."Thật ra nó vẫn luôn bị bệnh dạ dày, mấy năm trước gây dựng sự nghiệp, xã giao trên bàn rượu quá nhiều. Thanh niên hai mươi mấy tuổi uống rượu nhiệt tình ác liệt, vì tranh thủ một cái hợp đồng mà uống cả bình rượu trắng cũng chẳng sao. Sau này làm ăn lớn, mấy chuyện nhỏ nhặt này nó cũng không thường xuyên phải ra mặt nữa, thân thể mới được chăm sóc tốt lên chút ít."Chu Kiều không còn lòng dạ nào nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hỏi "Lần này làm sao lại bị bệnh?""Cùng mấy vị lãnh đạo của cục quy hoạch ăn cơm, uống rượu có hơi nhiều, đêm đó ở nhà liền không ổn. Lúc anh nghe điện thoại, nó nói chuyện giống như chỉ còn một hơi thở vậy, hù dọa khiến anh đang mùa đông mà chỉ kịp mặc một cái quần đùi lái xe đi đón nó."Trần Thanh Hòa nghĩ lại hình ảnh mấy hôm trước, cảm thấy vẫn cực kỳ khiếp sợ, "Chìa khóa dự phòng nhà nó anh có một cái, lúc mở cửa đi vào Hãn Kiêu đang nằm sấp trên ghế salon, trên đệm ghế toàn là máu, anh con mẹ nó còn tưởng rằng nó đến tháng cơ, quả thực là không dám tưởng tượng!"Trần Thanh Hòa tự mình cười ha ha hai tiếng, lại thở dài lắc đầu, "Chỗ loét dạ dày đã rất lớn, bị rượu đổ vào liền xuất huyết, đưa đến bệnh viện kiểm tra, trong dạ dày lại còn có một khối thịt thừa."Chu Kiều nghe hết sức nghiêm túc, ngẩng đầu cau mày, "Nguy hiểm không? Bác sĩ nói thế nào?"Trần Thanh Hòa gật đầu, "Khối thịt thừa kia quá lớn, bác sĩ nói nhất định phải phẫu thuật cắt bỏ, nếu không xác suất ung thư sẽ vô cùng cao."Chu Kiều nắm chặt vạt áo, trong đầu đều là hai chữ vừa nghe đã biến sắc mặt kia."Nhưng em cũng đừng lo lắng, phẫu thuật cắt bỏ xong sẽ lập tức đưa đi sinh thiết*, nếu như không có chuyện gì, sau này chú ý nhiều hơn một chút là được."* Sinh thiết là một xét nghiệm y khoa thường được thực hiện bằng phẫu thuật, với mục đích lấy mẫu tế bào hoặc mô để đánh giá sự hiện diện hoặc mức độ của bệnh. Nguồn wikipediaChu Kiều hỏi ngược lại "Vậy nếu như có chuyện thì sao?"Trần Thanh Hòa im thu hồi dáng vẻ tươi cười, chuyển động tay lái, qua chỗ rẽ rất lâu mới mở miệng, "Sẽ không đâu."———Lục Hãn Kiêu nằm ở bệnh viện tốt nhất thành khoa đặt thời gian phẫu thuật là chín giờ sáng mai, lúc này đang làm các thủ thuật kiểm tra trước khi phẫu Hãn Kiêu nằm trên giường bệnh, ống tay áo vén lên, y tá đang lấy máu cho khay đã có sáu bảy ống, bên cạnh còn có bốn cái ống kim to, lúc cắm vào khiến anh nhíu mày lại. Cô y tá này hẳn là mới tới, thấy anh nhíu mày, tay liền không khỏi phát Hãn Kiêu cười nói "Không sao đâu, cô chọc kim rất khá, là tại tôi, trời sinh tôi đã sợ đau."Anh thoải mái quét đi tâm trạng căng thẳng của cô. Cô gái nhỏ hé miệng ngượng ngùng cười một Hãn Kiêu cười đùa nói "Rút máu xong tôi bắt buộc phải ăn đường, chỗ các cô có phát đường không?"Y tá nhỏ cười ra tiếng, bệnh nhân này thái độ thật ôn hòa, dáng vẻ lại không thua gì ngôi sao, mặc đồng phục bệnh nhân cũng không ngăn cản được vẻ đẹp trai của anh. Đặc biệt là bộ dáng nhẹ nhàng trấn an, quả thực là muốn làm người ta hòa máu xong, khuôn mặt y tá nhỏ đỏ hồng rời Hãn Kiêu đè chặt chỗ chọc kim, nằm lên giường nghỉ ngơi. Anh nhìn đồng hồ, giờ này hẳn là Trần Thanh Hòa đã đón được Chu Kiều rồi. Nhưng thằng gia súc này sao giờ còn chưa hồi âm?Lục Hãn Kiêu không chờ nổi nữa, anh cầm điện thoại gọi qua, đầu kia rất nhanh nghe máy, Lục Hãn Kiêu lập tức mắng ập xuống, "Mày có phải không có tiền gọi điện thoại hay không? Không có tiền tao cho mày mượn."Giọng Trần Thanh Hòa sợ hãi phát run, "Không, không hết tiền.""Đón được người chưa?""Đón rồi.""Không để lộ chứ? Nói là tao đi Hàng Châu công tác.""Không, không có để lộ...""Vậy là tốt rồi." Lục Hãn Kiêu vừa yên tâm, liền nghe Trần Thanh Hòa yếu ớt ngao một tiếng, "Bởi vì đã lộ rồi nên không thể lộ thêm nữa.""? ? ?""Kiêu Nhi, ngẩng cái đầu lâu cao quý của mày lên." phòng bệnh bị đẩy Hãn Kiêu nhìn sang, tay Trần Thanh Hòa vẫn đang cầm điện thoại cười hắc hắc, hắn đơn giản tránh sang một bên, để lộ ra Chu Kiều đứng Hãn Kiêu "..."Trần Thanh Hòa giơ tay đầu hàng, "Tao biết mắt mày vừa to vừa sáng, nhưng không cần trừng tao như thế đâu, đừng trách anh em, là người con gái của mày quá tinh tế."Lời còn chưa nói xong, Lục Hãn Kiêu đã cầm gối trên tay đập tới."Ông đây nhờ mày có tác dụng gì! Chém chết mày có được không?!"Gối ôm lướt qua gò má Trần Thanh Hòa, bị Chu Kiều một tay bắt lấy giữa không Hãn Kiêu nhìn cô, ánh mắt mềm xuống, tỏ vẻ "anh lại sai rồi" cực kỳ đáng Kiều cầm lấy gối đi về phía Hãn Kiêu căng thẳng co lại phía đầu giường, bông ấn lên chỗ lấy máu cũng không biết làm sao mà ném Chu Kiều không chút thay đổi, nhìn không ra cái vui mừng tức Hãn Kiêu sợ hãi, lúng túng kéo lên một nụ cười, đang chuẩn bị nói gì Kiều lại đột nhiên cúi người xuống, xích lại gần anh, lấy bông trong tay anh nhẹ nhàng ấn lên chỗ vừa rút máu kia."Giữ cẩn thận, chảy máu rồi."Tóc cô có mùi thơm nhàn nhạt, giọng nói còn nhạt hơn mùi tình Lục Hãn Kiêu đầu tiên là vui sướng đắc ý, nhưng đang đắc ý, anh bỗng bất Chu Kiều che kín gò má, sống mũi cao thẳng, trên chóp mũi có một giọt nước mắt đang lăn Hãn Kiêu lập tức bối rối, sau đó nhanh chóng đưa tay, cong ngón trỏ lên lau giọt nước mắt kia đi."Kiều Kiều?"Chu Kiều không Hãn Kiêu cong cong khóe miệng, "Đau lòng anh à?"Vẫn không trả lời, nhưng nước mắt trên chóp mũi, từng viên lại từng viên lăn xuống với tốc độ nhanh Hãn Kiêu rút tay về, lòng bàn tay dán lên gò má cô, không nói lời gì nâng mặt cô tạo thành tư thế mặt đối mắt Chu Kiều đỏ bừng nhìn lát sau, Lục Hãn Kiêu mới nhẹ giọng hỏi "Nhìn đủ chưa? Anh có phải lại đẹp trai hơn trước không? Mũi rất cao đúng không? Nói cho em một bí mật, anh mới đi Hàn Quốc sửa lại đấy."Mắt Chu Kiều càng đỏ, nức nở nói "Không buồn cười."Tay Lục Hãn Kiêu vòng qua ót cô, kéo người về phía trước. Hai người trán áp trán, hô hấp quấn quít chung một chỗ, vừa nóng lại vừa ấm thế này rất gần, có thể nhìn rõ lông mi Lục Hãn Kiêu, anh nói "Thật xin lỗi em."Chu Kiều dùng bàn tay chặn miệng anh lại, "Không cần nói cái này.""Anh không phải cố ý lừa em." Lục Hãn Kiêu nghiêng đầu, khăng khăng nói ra, "Chỉ là không muốn khiến em lo lắng."Giọng nói Chu Kiều vẫn có oán giận, "Lỡ có chuyện gì thì sao? Để em đi tảo mộ cho anh à?"Lục Hãn Kiêu không nhịn được cười lên, "Tuổi còn trẻ, rất có ước mơ đấy."Chu Kiều cảm thấy mấy lời này quá không may mắn, vì vậy đẩy anh ra, ngồi thẳng lên, nói "Ai muốn tảo mộ chứ, anh đừng làm bẩn cái từ ước mơ này."Hai tay Lục Hãn Kiêu đặt lên gáy, ung dung dựa về phía sau, "Lần này sinh thật có giá trị."Chu Kiều phiền chết anh nói năng lung tung, trừng mắt lườm anh một Hãn Kiêu vẫn cười, "Thật sự giá trị, ít nhất em đã trở về."Chu Kiều cố ý xuyên tạc ý tứ của anh, "Anh không ngã bệnh em vẫn sẽ về nước.""Chậc!" Lục Hãn Kiêu thở dài nói, "Dỗ dành bệnh nhân một tí không được sao?"Vừa nghe đến bệnh nhân, Chu Kiều cuối cùng cũng mềm lòng. Ánh mắt cô hạ xuống bụng anh, khẽ hỏi "Còn đau không?"Lục Hãn Kiêu nói "Em trở về liền không đau.""Không đùa giỡn được không?" Giọng Chu Kiều lại thêm phần cầu khẩn, "Bệnh án đâu? Cho em xem một chút.""Nhìn bệnh án làm gì, nhìn anh." Lục Hãn Kiêu không hài lòng nói. có cái gì đẹp mà xem, ốm đau nhìn xấu chết.""Xấu?" Lục Hãn Kiêu không vui, "Xấu chỗ nào? Không phải anh mạnh miệng đâu, các y tá còn phải tranh nhau lấy máu cho anh đấy.""..."Đúng lúc này, ba tiếng tiếng gõ cửa vang lên, là cô y tá vừa rồi lấy máu cho đỏ mặt chạy vào, cầm một nắm kẹo để lên đầu giường, sau đó lại hớt hải chạy Hãn Kiêu nhướng mày với Chu Kiều, "Đãi ngộ như thế này, nhìn thấy chưa?"Chu Kiều ồ một tiếng, bình tĩnh nói "Vậy chúc mừng anh nhé, nhanh như vậy đã có bánh kẹo cưới để ăn."Nói xong, cô cầm lấy một viên kẹo, đứng Hãn Kiêu bắt lấy cổ tay cô, thấp giọng cười mắng một câu, "Ông đây chịu thua em còn không được sao?"Chu Kiều bị anh kéo quay lại mép giường, cô ngồi xuống, Lục Hãn Kiêu ngồi dậy, không chút do dự đem người ôm thuốc thoang thoảng trên người anh bay vào mũi, khiến Chu Kiều lúc đầu còn hơi giãy một chút, sau đó nhanh chóng ngừng kháng cự, mặc cho anh Lục Hãn Kiêu chống lên vai cô, khép hờ đôi mắt, thoải mái thở dài, "Đừng cử động, cho anh ôm một cái."Chu Kiều có chút cứng ngắc, không được tự nhiên, viện cớ nói "Nhột.""Nhột chỗ nào?""Cổ, anh thở lên.""Nhột sao?""Nhột.""Thật sự nhột sao?""..."Chu Kiều phản ứng lại, giận anh, "Lục Hãn Kiêu!""Anh ở đây." Lục Hãn Kiêu cười vui vẻ, dùng sức ôm lấy thắt lưng cô, dáng vẻ tươi cười hơi thu lại, "Em gầy đi.""Không cần sờ, lần trước ở Mỹ anh đã nhìn ra."Lại nói đến chuyện kia, mặt Chu Kiều như bị thiêu cháy, dứt khoát giả vờ cái gì cũng không nghe Hãn Kiêu chỉ hận không thể đem ôm ấp còn thiếu trước kia bổ sung trở lại, giọng nói buồn bực hỏi "Nếu như anh không nằm viện, em có phải sẽ hành hạ anh thêm một thời gian nữa hay không?"Chu Kiều nghe xong, sống lưng thẳng lên, "Hiện tại em cũng không đồng ý với anh cái gì.""..." Lục Hãn Kiêu cứng ngắc, đè nén cất giọng, "Chúng ta như thế này chưa tính là làm hòa sao?"Chu Kiều không chút e sợ đối mặt với anh, đính chính "Cãi nhau mới gọi là làm hòa."Lục Hãn Kiêu hiểu ý cô, cực kỳ buồn bực, "Em đơn phương chia tay, không tính."Thật mới mẻ, chia tay còn có có kiểu chia tay đơn phương tâm Chu Kiều dở khóc dở cười, nhưng vẫn duy trì vẻ ngoài lạnh nhạt, "Có tính hay không không do anh định đoạt."Ánh mắt Lục Hãn Kiêu đáng thương, hai tay nâng lên đưa tới trước mặt cô, "Yêu người già bệnh tật, bố thí một chút yêu thương được không?"Chu Kiều "bốp" một tiếng đánh lên lòng bàn tay anh, "Được!"Lục Hãn Kiêu đau đến nhíu mày, thắc mắc "Đánh vang như thế, sở thích của em từ lúc nào biến thành trò đánh đập "bốp bốp bốp" này?""..." Chu Kiều rút tay về, "Ừ, vẫn còn có thể ba hoa, không chết được. Em đi đây."Cô làm bộ đứng dậy cầm túi Hãn Kiêu nóng nảy, "Đi ư? Đừng đi, anh sắp chết, chết chết." Anh ôm lấy dạ dày, bộ dáng thống khổ rên lên, "Mau, mau gọi bác sĩ."Chu Kiều tin là thật, lập tức luống cuống tay chân, "Anh nằm đi, em lập tức đi gọi bác sĩ."Cô cúi người, muốn đỡ người lên, lại bị Lục Hãn Kiêu ôm cổ, hai người lăn về phía giường bệnh. Lục Hãn Kiêu mượn ưu thế người cao thân dài, trong chốc lát áp chế Chu Kiều dưới thân."Anh con mẹ nó bây giờ chỉ có thể dùng khổ nhục kế để ép em vào khuôn khổ, nhỉ?" Lục Hãn Kiêu nâng người lên một chút, không để sức nặng của mình đè ép người Kiều nhìn mặt anh, lông mày, đôi mắt, sống mũi, cuối cùng không tự chủ được nâng tay, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm lên môi Hãn Kiêu khàn giọng nói "Đều là của em." tay Chu Kiều trượt xuống, đi qua râu mới nhú ở cằm, hầu kết lồi ra, trêu chọc khiến cho toàn thân Lục Hãn Kiêu phát đè tay cô, dừng ở hầu kết, "Mạng cũng là của em."Chu Kiều nhìn vào mắt anh, không nhúc Lục Hãn Kiêu phập phồng, hô hấp cũng ngày càng gấp trước tiên thăm dò cúi đầu, thấy Chu Kiều không cự tuyệt liền không chút do dự mà hạ toàn thân xuống, hôn ảnh từng mơ ước hàng vạn lần trong mộng, cuối cùng cũng biến thành Hãn Kiêu không hôn kịch liệt, chỉ vừa khẽ chạm vừa thong thả cẩn thận mà trân trọng, chỉ sợ mất khống chế sẽ làm cho Chu Kiều chán Chu Kiều lại như thật lâu trước đây khi còn bé bị người ta cướp mất kẹo, không có người bênh vực cô, không có người làm chỗ dựa cho cô. Nước mắt tủi thân theo khóe mắt lăn xuống tóc mai."Lúc vừa tới Mỹ, em cả đêm mất ngủ, nhắm mắt lại tất cả đều là hình dáng của anh. Sau khi quen với cuộc sống bên đó, có vài người trong công ty và bạn học ở trường cũng bày tỏ tình cảm với em."Chu Kiều nhìn vào mắt anh, thành thực nói "Em cũng từng nghĩ tới, có lẽ em nên tiếp nhận một đoạn tình cảm khác. Em thử tiếp xúc với bọn họ, cùng nhau xem phim, cùng nhau ăn cơm, cùng đi xem ca nhạc, một hai ngày còn tốt, quá một tuần lễ, em không còn chút hứng thú nào."Lục Hãn Kiêu hơi gật đầu, "Ừ."Tỏ vẻ anh đang nghiêm túc lắng nghe."Em đã thử, đã cố gắng, nhưng em vẫn không làm được." Chóp mũi Chu Kiều đỏ bừng, đáng thương nhìn Lục Hãn Kiêu, lại tức giận quở trách "Anh thật xấu xa."Lòng Lục Hãn Kiêu đắng ngắt, nhưng vẫn dùng giọng điệu thoải mái phân tán khổ sở cùng thương tâm của cô."Ừ, nếu không chúng ta mở mấy bàn tiệc ở cửa thôn, ăn mừng vì anh quá xấu?"Chu Kiều vừa khóc vừa cười, vẫn chưa hết giận nắm tay thành quyền nện bả vai anh."Đánh đi đánh đi, xả giận xong chúng ta coi như làm hòa, được chứ?" Sợ cô cự tuyệt, Lục Hãn Kiêu lại bổ sung thêm một câu, "Đừng hành hạ anh nữa, lỡ như mai lên bàn mổ không xuống được...""Lục Hãn Kiêu!" Chu Kiều vội vã chặn miệng anh, "Phi phi phi."Cả mũi lẫn miệng anh đều bị lòng bàn tay Chu Kiều che lại, chỉ để lộ ánh mắt sâu thẳm, đuôi mắt khẽ nhếch lên trên, là đang Kiều chỉ thấy lòng bàn tay có chút nóng lại ướt át, là Lục Hãn Kiêu đưa đầu lưỡi liếm tay ràng là nhân cơ hội chiếm tiện tiện nghi thì chiếm tiện nghi đi, Chu Kiều rất kiêng kị mấy lời nói linh tinh của anh, dường như cảm thấy che miệng anh nhiều một chút, lời kia sẽ không ứng nghiệm Hãn Kiêu liếm đủ, nhưng thấy không đã nghiền, dứt khoát giữ lấy tay cô, tham lam hôn môi thêm lần giống như vừa rồi, lần này anh hung mãnh lại kịch liệt, đầu lưỡi bá đạo chiếm lấy khoang miệng cô, tay cũng không thành thật chui vào vạt Kiều bị hôn đến mơ màng như lọt vào sương mù, Lục Hãn Kiêu mê hoặc hỏi cô "Vợ à, lúc nào thì em cùng anh về nhà?"Một câu hỏi cắt ngang ngắn ngủi, kéo một chút lý trí của Chu Kiều trở sờ sờ xương sống anh, không thương lượng chút nào, "Nếu ngày mai anh không nhanh nhẹn từ bàn mổ lăn xuống, em lập tức tìm một đàn anh người Mỹ, nhất quyết không quay lại!"Lục Hãn Kiêu nghe xong, cúi đầu cắn lỗ tai cô, cực kỳ tự tin."Đồ chơi của người da trắng kia... không lớn như anh đâu... em thực sự, không trở lại sao?" Trùm Truyện - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution International License.

hãn phu đam mỹ