Nội tâm người vợ hoàn toàn bị người chồng làm cho nguội lạnh, cô ta phẫn nộ vọt vào bếp cầm một cây đao điên cuồng chém về phía chồng. Người chồng không kịp đề phòng bị người vợ chém mấy nhát thì hăng máu, cướp đao trên tay vợ mình chém trả. Lục Phong Miên quay đầu mắt nhìn Lâm Như Uyên lôi kéo Phó Dũng gọi người giấy nhỏ, bất đắc dĩ cười cười, nhẫn nại những lời nói điên cuồng lúc này của cô. "Sắp tới nhà tôi rồi." Mộc Ân cười đến tít cả mắt: "Ừm… Tốt! Thể loại: ngôn tình, cao h, 18+. Giới thiệu truyện: Trên giường, đôi nam nhân nữ nhân kiều mị không một mảnh vải che thân quấn lấy nhau. Mỹ nhân xinh đẹp ở dưới thân nam nhân đầy mồ hôi, nam tử thuợng ở trên uy vũ ra vào liên tục. Hai thân thể o ép kịch liệt tạo ra Hắn đang rụng rời chẳng biết làm gì thì cô bé đã dí tên trộm vào sát tường. Phim sex gái xinh bú cặc siêu đỉnh ấn tượng. Bất ngờ thay, em ấy cởi từng nút quần của gã, rồi kéo quần hắn xuống. Nàng kéo luôn chiếc quần lót khiến gã lộ ra con cu trần trụi. Cô dâu nhỏ. Cô dâu nhỏ - Chương 1. Chương 1: Tiềm ngồi im lặng nghe ba anh thuyết giảng. -ba mẹ con bé xảy ra chuyện này rồi nên việc hôn ước sẽ được xúc tiến trước-ông Nguyễn nói trong khi vẫn nhìn chằm chằm vô mặt đứa con quý tử của mình xem nó có phản ứng gì ko Vay Tiền Nhanh Ggads. “Không thích à?” Đột nhiên anh lên tiếng hỏi.“Hả, không phải không phải.” Tô Phương Dung nhanh chóng phủ nhận, làm sao cô lại không thích một viên kim cương lớn như vậy đây chỉ là dụng cụ chỉ để diễn kịch thì thật sự quá lãng phí rồi.“Vậy mau đeo vào đi” Bị con ngươi đen nhánh mang theo vẻ trâm tĩnh không chút gợn sóng của Tân Lệ Phong nhìn thẳng vào mắt, tạo thành một loại áp lực vô hình đối với một số người, cho dù người ta có tức giận hay không thì phong thái uy nghiêm cũng không hề suy Phương Dung cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng vẫn lấy nhẫn cẩn thận đeo vào ngón áp út của tay trái. Có hơi bất ngờ vì chiếc nhẫn này có vừa khít tay cô một cách hoàn hảo, cô nhìn anh đầy nghi sao anh có thể biết chính xác kích thước ngón tay của cô chứ?Anh liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô một cái, chiếc nhẫn đó không quá câu kỳ nhưng khi được đính thêm viên kim cương thì thật sự đẹp đến loá mắt. Anh đã đúng, kiểu dáng này rất hợp với cô.“Không còn gì nữa thì ra ngoài đi” Tần Lệ Phong lại tiếp tục làm việc, giống như không muốn phải lãng phí bất kỳ giây phút nào lên người của cô Phương Dung đáp lại một tiếng vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô quay đầu do dự hỏi “Cái này… thật sự sẽ cho tôi sao?”“Ừm” Anh thản nhiên lên tiếng.“Nếu… tôi chỉ nói nếu như thôi… nếu tôi làm mất thì có phải bồi thường không?”Nghe cô nói vậy, Tần Lệ Phong lại ngước mắt lên nhưng không hề có ý định trả lời mà thay vào đó là hỏi ngược lại “Cô sẽ làm mất nhẫn kết hôn của mình sao?”Tô Phương Dung ngẩn người theo bản năng lắc nhướng mày nói “Vậy còn vấn đề gì không?”“… Không còn nữa” Tô Phương Dung ra khỏi phòng với vẻ mặt bồn chồn lo sợ, đưa tay phải che chở cho tay trái cứ như đang đeo một quả bom hẹn giờ, rất sợ sẽ làm mất thứ ở trên lại văn phòng từ tầng hai mươi chín, mới vừa vào cửa đã bị một bó hoa hồng làm cho giật mình.“Tô Phương Dung, gả cho tôi nhé?” Triệu Gia Khiêm nhìn cô với ánh mắt đầy chân thành “Tôi biết tôi làm thế này có hơi đường đột, nhưng một khi đã nhận định rằng mình thích em thì cả đời này tôi sẽ không thích bất kỳ người nào khác yêu là một thứ tình cảm rất thiêng liêng, tôi muốn gắn bó trọn đời với người mình thích nên ngoài việc kết hôn thì tôi không còn nghĩ ra cách làm nào tốt hơn nữa… Vậy nên… đồng ý gả cho tôi được không?”Trong văn phòng vang lên âm thanh cảm động của một vài đồng nghiệp Phú Quý thì làm ra vẻ mình sắp ói tới nơi, giọng điệu không lớn không nhỏ nói Anh vẫn cho rằng chỉ dùng vài lời ngon tiếng ngọt là có thể rước phụ nữ thời nay về nhà sao?”Triệu Gia Khiêm nghe vậy thì lập tức đáp trả “Tuy hiện tại tôi không thể dành cho em mọi thứ mà em muốn, nhưng tôi tin chỉ cần chúng ta yêu nhau thật lòng cùng nhau tạo ra một tương lai đầy hạnh phúc thì sẽ càng ý nghĩa hơn rất nhiều.”Phú Quý trợn mắt không muốn nhiều lời, đối với loại đàn ông chỉ biết nói đến tình yêu để che đi sự yếu kém của mình thì anh ta vô cùng xem Phương Dung nhìn bó hoa đỏ rực trước mặt lại nhìn người đang cầm hoa, cô khẽ nhíu mày kéo anh ta ra khỏi văn mắt Triệu Gia Khiêm sáng ngời, anh ta không ngờ cô sẽ kích động đến mức không màng đến hình tượng mà lôi kéo mình ra khỏi ra màn cầu hôn mà anh ta dày công chuẩn bị quả nhiên không uổng phí mà, cuối cùng anh ta cũng khiến cô rung động khỏi văn phòng, sau khi tìm một chỗ yên tĩnh trên hành lang thì Tô Phương Dung mới buông tay Triệu Gia Khiêm ra, quay đầu lại nhìn anh ta nghiêm túc nói “Triệu Gia Khiêm, tôi rất cảm kích tình cảm mà anh dành cho tôi, nhưng tôi thật sự không thể đồng ý gảcho anh được”Lời khẳng định của cô khiến cho Triệu Gia Khiêm đang lâng lâng trên thiên đường đột nhiên rơi xuống địa ngục, lộ ra biểu cảm không thể chấp nhận được mà chất vấn cô với giọng điệu đầy đau khổ “Vì sao chứ? Nếu em có lo lắng gì thì cứ việc nói cho tôi biết.”Không đợi Tô Phương Dung lên tiếng anh ta đã nắm chặt hai tay cô, còn nói như thật “Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, tôi thật sự rất thích em, cho dù… em đã từng kết hôn thì tôi vẫn sẽ chấp nhận”“ Đối với tình yêu cao thượng mà anh ta nói, có thể lùi đến bước này thì trừ tình yêu chân thành ra thì anh ta không còn cách giải thích nào khác.“Triệu Gia Khiêm” Tô Phương Dung gạt tay anh ta ra muốn nói rõ hết một lần để anh ta không tiếp tục hiểu lầm nữa “Tôi nói tôi đã kết hôn rồi, đây là sự thật, hơn nữa trước mắt cũng không có ý định ly hôn, vì vậy làm ơn đừng đặt tình cảm của mình lên người tôi nữa. Huống chỉ chúng ta còn ở cùng một bộ phận, vẫn nên giữ mối quan hệ đồng nghiệp bình thường thì hơn.”Triệu Gia Khiêm sững sờ lùi lại rồi lắc đầu, xem ra đã bị kích động không hề nhẹ “Tôi đã thổ lộ đến mức này rồi mà em vẫn có thể đối xử tàn nhẫn với tôi đến thế sao? Tôi thích em như vậy, em là mối tình đầu tiên và cũng là duy nhất của tôi, tôi muốn cưới em về làm vợ…”Tô Phương Dung đau đầu xoa xoa thái dương nói “Tình yêu phải xuất phát từ hai phía thì mới hạnh phúc được.”Triệu Gia Khiêm lại không hiểu “Vì sao em lại không thích tôi?”Nhìn vẻ mặt anh ta giống như mình không thích anh ta là chuyện khó hiểu lắm vậy, Tô Phương Dung bật cười thành tiếng “Anh rất tốt, nhưng rất tiếc lại không phải là mẫu người tôi thích. Đó không phải lỗi của anh, mà là do tôi không biết trân trọng mà thôi”Cô không muốn nói thêm nên mỉm cười lịch sự với anh ta rồi trở về văn phòng, nhưng Triệu Gia Khiêm lại giữ chặt tay cô chua xót cầu xin “Tô Phương Dung, em có thể suy nghĩ lại được không? Em có yêu cầu gì đối với tôi thì cứ việc nói rai Tô Phương Dung nhíu mày dùng sức hất tay anh ta ra “Xin lỗi… chúng ta không thể nào đâu…”“Em đừng độc đoán như vậy mà, ngay cả một cơ hội em cũng không muốn thử sao? Em làm vậy không những là không công bằng với tôi mà với cả bản thân em nữa đấy, em làm sao dám chắc mình sẽ không thích tôi chứ?”Triệu Gia Khiêm giống như đã bước vào vòng luẩn quẩn, anh ta cho rằng đây chính là định mệnh, cô từ chối anh ta là vì không chø mình một cơ hội mà Phương Dung bị anh ta bám riết cũng có chút nóng nảy, cố hết sức hất tay anh ta ra “Triệu Gia Khiêm, tôi chỉ nói một lần cuối cùng, tôi đã kết hôn cũng đã có chồng rồi cho nên không thể nào đáp lại tình cảm của anh được.”Triệu Gia Khiêm đứng ở tại chỗ ngơ ngác nhìn cô chạy đi, bởi vì câu trả lời lạnh lùng vô cảm của cô đã khiến trái tim anh ta tổn thương Phương Dung chạy về văn phòng bỏ qua ánh mắt săm soi của người khác mà trực tiếp trở lại chỗ Quý đi tới “Giải quyết xong rồi?”Cô gật đầu, mặc dù quá trình cũng khá vất mở điện thoại lấy ra một ít đồ dùng văn phòng, đột nhiên Phú Quý hét một tiếng chói tay năm lấy tay cô, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô kích động nói “Harry Winson!”Ngay lập tức, gần như tất cả những đồng nghiệp nữ có mặt ở đây đều dán mắt vào chiếc nhẫn trên tay Tô Phương Dung “Anh có chắc không đấy?”“Thật sự là Harry Winson sao?”Phú Quý trợn mắt xem thường người vừa hỏi “Đây là nhấn hiệu tôi thích nhất thì làm sao có thể nhận nhầm chứ?”€ó một người hỏi “Tô Phương Dung, chiếc nhãn này là của chồng cô tặng cho cô sao?”Tô Phương Dung cắn răng gật Tần Lệ Phong đã nói muốn bù đắp cho cô thì cứ tạm thời dùng nó để qua chuyện đi, chắc cũng không quá đáng đâu.“Oat Chiếc này có giá bao nhiêu thế?”Mặc dù nhà họ Quý cũng là một gia đình giàu có, nhưng suốt một năm Tô Phương Dung ở đó đều dồn toàn bộ tinh thần và sức lực để săn sóc cho Quý Bình Long nên cơ bản cũng không chú ý tới hàng hiệu gì, cả Harry Winson là gì cũng không biết chứ đừng nói là giá cả. Nhưng từ phản ứng của bọn họ chắc giá của nó cũng không hề rẻ Quý cười đắc ý nói “Một viên kim cương lớn như vậy ít nhất cũng phải ba tỷ trở lên mới mong sờ tới được.”“Ba… ba tỷ?”Nghe mọi người ồ lên thì Tô Phương Dung cũng hết sức sửng một chiếc nhẫn mà đắc vậy sao?Lập tức xung quanh đều vang âm thanh đầy hâm mộ “Tô Phương Dung, chồng cô làm nghề gì vậy? Giàu thật đó” “Đúng vậy, bình thường thấy cô rất… tiết kiệm, không ngờ lại lấy được một ông chồng giàu có như vậy, đúng là nhìn không ra mà.”Tô Phương Dung không biết trả lời như thế nào chỉ đành ngượng ngùng mỉm cười. Ngay cả những đồng nghiệp ngày thường không hay nói chuyện cũng trở nên vô cùng nhiệt này Triệu Gia Khiêm đang ủ rũ bước vào, vừa nhìn qua đây đã nghe bọn họ nói Tô Phương Dung lấy được một người đàn ông giàu có thì ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm. Anh ta lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình, trầm mặc giống như chưa từng xảy ra chuyện gì đốc Ngôn bước vào thấy mọi người đang ồn ào thì lập tức nói “Không cần làm việc nữa sao?”Mọi người nghe vậy thì nhanh chóng tản ra nên Tô Phương Dung mới có thể hô hấp trở lại, phản ứng đầu tiên của cô là tháo quả bom hẹn giờ trên tay tỷ lận đó, ngộ nhỡ có xảy ra sơ xuất gì thì cô không thể bồi thường nổi kỳ lạ là chiếc nhẫn này giống như dính chặt vào ngón tay, cho dù có dùng sức thế không tháo ra Quý nhìn cô “Cô đừng tốn công vô ích nữa, đồ của Harry Winson thì không thể tháo nó ra được đâu.”Ngón tay Tô Phương Dung đã đỏ lên nhưng vẫn không thể tháo chiếc nhẫn xuống được, cuối cùng chỉ đành từ khi giao việc cho các đồng nghiệp khác thì giám đốc Ngôn đi đến trước mặt Tô Phương Dung nói; “Tô Phương Dung, cô phải đi một chuyến đến Duyệt Lai để gửi bảng báo giá mà chúng ta làm dựa theo điều kiện bên kia cung cấp, lắng nghe ý kiến của bọn họ rồi trở về báo lại cho tôi.”“Vâng” Không thể lãng phí thời gian vì chiếc nhẫn này được, Tô Phương Dung nhanh chóng đi theo giám đốc Ngôn lấy bảng báo giá sau đó đi đến Duyệt tìm chủ quản của bộ phận có liên quan để giao bảng báo giá cho đối phương thì lại bị từ chối, họ nói toàn bộ hạng mục hợp tác lần này đều do tổng giám đốc trực tiếp quyết định. Hay nói cách khác, bảng báo giá này phải cho anh ta xem qua mới Phương Dung bất đắc dĩ đành đi tìm Quý Bình Long, đã đứng trước cửa phòng nhưng cứ chần chờ mãi mới gõ khi nghe bên trong đáp lại cô mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.“Tổng giám đốc Quý.’ Cô đứng ở phía đối diện mà nhìn anh ta, vẫn cảm nhận được khoảng cách giữa hai Bình Long không ngẩng đầu chỉ thản nhiên nói “Có việc gì?”Tô Phương Dung đặt bảng báo giá lên bàn “Đây là bảng báo giá mà chúng tôi căn cứ vào điều kiện mà các anh cung cấp.”Quý Bình Long nghe vậy thì cầm lên xem “Có thể giảm thêm một chút nữa không?”“Đây đã là mức giá thấp nhất mà chúng tôi có thể làm được rồi”Sau khi Quý Bình Long lướt qua một lượt thì khẽ đặt lại trên bàn “Giá thành quá cao sẽ tạo áp lực cho cả hai bên, có thể cắt giảm thì hãy cố gắng giảm xuống đi”“Được, tôi hiểu rồi.”Lúc Tô Phương Dung lấy lại bảng báo giá trên bàn thì đôi mắt khép hờ của Quý Bình Long nhìn thoáng qua chiếc nhãn kim cương trên tay nhìn gắt gao này có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thở nặng ta ngước mắt lên nhìn Tô Phương Dung “Cô kết hôn rồi?”Tô Phương Dung theo bản năng ngẩn người một lúc mới phát hiện anh ta đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhãn trên tay mình mới phản ứng lại “Tôi…”“Được rồi.” Đột nhiên Quý Bình Long lên tiếng đánh gấy lời cô định nói, không định nghe câu trả lời của cô mà đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, không cảm xúc nói “Cô có thể trở về rồi, tôi hy vọng lần tới sẽ thấy được một bảng báo giá khiến tôi vừa lòng.”Tô Phương Dung nhìn anh một cái thật sâu rồi mới xoay người rời khỏi mặt đẹp trai của Quý Bình Long dần dần tràn ngập sự thù địch, xiết chặt nắm tay đấm mạnh vào cửa kính ở đối diện tạo ra một âm thanh chói tai. Dựa trên tình hình thì có lẽ là bị sợ nghĩ đến điều gì đó, cô quay đầu lại nhìn về hướng Cư Hàn Lâm, quả nhiên là anh đang cố gắng kiềm chế không nhìn xuống dưới đất, anh cũng bị bệnh sợ máu. Cô liền nhanh chóng dịch người về phía trước, chắn ngay ở chỗ vũng máu kia, như thế này thì Cư Hàn Lâm cho dù không cẩn thận cũng sẽ không nhìn thấy nhiên Cư Hàn Lâm nhận ra điều phụ nữ nằm trên mặt đất hiển nhiên có chút lo lắng “Các người đừng tưởng kéo được nhiều người tới thì tôi sẽ sợ, tôi nói cho các người biết, nếu không đền tiền cho tôi, tôi liền đi kiện các người. Tôi là người bị hại! Các người chắc chắn sẽ phải đền rất nhiều tiền.”Joseph rõ ràng là có chút lo lắng, thật ra đối mặt với chuyện công việc, hắn vẫn có thể bình tĩnh vững như núi Thái Sơn, nhưng đây là một tai nạn an toàn, có lẽ bọn họ cũng không chắc rằng người mình có thực sự là đâm trúng người ta hay không.“Trong trường hợp này, chúng ta phải xem xét máy quay giám sát ở đây.” Lạc Cẩn Thi chỉ không muốn những người này lợi dụng sơ hở, dù sao ở đây cũng có một cửa hàng tráng miệng, bên ngoài có thể sẽ được lắp máy quay giám sát, quay được đến phía đường có lẽ cũng không phải là chuyện nữa đây có thể là một vụ va chạm ăn vạ thường là trước khi xem xét máy quay giám sát, thì vết thương nên được kiểm tra trước, cô bước tới, ngồi xổm xuống nhìn vết máu trên cánh tay của người phụ nữ“Bên trong có bị thương không ạ? Vậy thì chị có thể cho chúng tôi kiểm tra vết thương một chút được không? Nếu như chị thực sự bị thương thì chúng tôi sẽ giải quyết thỏa đáng, tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm.”“Các người, các người cho rằng tôi là đang diễn trò ăn vạ sao sao? Thật đúng là nực cười!” Sau đó nữ nhân chậm rãi đứng lên, vẻ mặt có chút vô lý “Tôi nói cho các anh chị biết, các người nếu không đền tiền thì tôi sẽ đi kiện hết các người. Bớt nói những câu kiểu muốn xem vết thương hay là xem máy quay giám sát đi. Các người, các người cứ đợi đấy.”Vừa nói người phụ này vừa trừng mắt nhìn Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm rồi bỏ lo lắng bước đến bên Cư Hàn Lâm “Anh Cư, chuyện này…”Lạc Cẩn Thi mỉm cười “Mọi người yên tâm, cô ta đã chạy rồi, đây vốn dĩ là đang ăn vạ thôi, đừng lo lắng, hơn nữa cô ta không bị thương, còn có máy quay giám sát ở đây mà.”. ngôn tình sủngCharles bán tín bán nghi quay đầu lại đi chăm sóc Joseph, Lạc Cẩn Thiển kéo Cư Hàn Lâm ra khỏi vũng máu, hỏi nhỏ “Không sao chứ, anh có muốn uống chút nước không? Hay ăn chút gì đó nhé?”Cô ấy chưa từng chăm sóc bệnh nhân bị bệnh sợ máu nên không biết phải làm thế nào Hàn Lâm chỉ lắc đầu, đáp “Đừng lo lắng, anh không sao đâu.” Tuy nhiên môi anh hơi tái và sắc mặt cũng không được tốt lắm, nhưng sự kiên định trong mắt vẫn luôn hiện hữu.“Anh Joseph, chúng ta hãy về khách sạn và nghỉ ngơi trước. Tôi đề nghị anh ở lại thêm hai ngày và nghỉ ngơi nhiều hơn. Sau cùng, tìm hiểu một thành phố không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa, nếu anh muốn chúng tôi đến thì lúc nào cũng có thể liên lạc.”Cư Hàn Lâm nói, khuôn mặt của anh đã trở lại vẻ thản nhiên và mang theo nụ cười cũ, nhưng nếu như quan sát kỹ hơn thì vẫn sẽ thấy có một vài phần mệt mỏi. Joseph không nói gì, nhưng Charles đã dìu anh ta lên xe, và nhóm năm người cứ thế rời khỏi cửa hàng đồ tráng miệng, họ sẽ quay trở về khách họ rời đi, Cư Hàn Lâm thở phào nhẹ nhõm nói “Không ngờ lại có thể xảy ra chuyện như vậy, không biết có ảnh hưởng gì không nữa.” Dù sao đây là lần đầu tiên phía bên kia đến Thanh Hoa, nếu biết như thế này anh đã sớm phái người đi theo rồi.“Đừng lo lắng.” Lạc Cẩn Thiển chạm vào cánh tay của anh, sau đó buông thật bất ngờ Cư Hàn Lâm lại nhanh chóng nắm lấy bàn tay đã định rút lui của cô “Nụ hôn của chúng ta còn chưa kết thúc.” Không đợi phản ứng của cô, anh đã chặn môi đứng cô lại. Trong buổi sáng ánh nắng vàng rực rỡ ngập tràn, nụ hôn này dường như tượng trưng cho một ngày đẹp Dịch Tuấn Tuấn vẫn là có chút lo lắng, rốt cuộc không biết xứ lý kết quả. Lạc Cẩn Thi cúi đầu trở lại phòng làm việc và đối với việc đứng trước bao nhiều người mà hôn nhau, cô cũng đã nhìn thấy nhiều rồi nhưng cô từng làm chuyện đó. Tuy nhiên, vừa nãy cô đã làm rồi.“Không sao, chỉ là một vụ ăn vạ mà thôi. Mọi chuyện đã được giải quyết.” Cư Hàn Lâm nói, nhưng ánh mắt lại nhìn theo bóng lưng Lạc Cẩn Thi rời đi. “Lập tức sẽ bố trí một vài người để bảo vệ an toàn cho ngài Joseph. Đừng có để xảy ra bất cứ một vấn đề nào nữa trong hai ngày tới.”Nói xong, anh lại nhìn về hướng phòng làm việc của Lạc Cẩn Thi “Đợi nắm chắc được dự án này, giúp tôi chuẩn bị một bữa tiệc, coi như để ăn mừng.” Tuy nói như vậy nhưng trong đầu anh lại đã nảy sinh ra một ý tưởng trên ghế ở văn phòng mình, cuối cùng Lạc Cẩn Thi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tưởng rằng mọi chuyện đã ổn, nhưng nụ hôn vừa rồi khiến tim cô đập thình thịch rồi như muốn nhảy cả ra lời của Cư Hàn Lâm cứ hiện lên trong tâm trí cô lúc này Chúng tôi sẽ đính hôn, rồi kết hôn và chung sống đến trọn nói chuyện, anh từ chưa bao giờ chân thành, chưa bao giờ dịu dàng lại thu hết vào nụ cười khi ấy, nó lại càng khiến người ta chìm đắm không dứt hơn hàng nghìn hàng vạn dường như đang bị chìm trong một vũng bùn lầy mà không thể thoát ra đến đây, khuôn mặt cô liền nóng bừng như lửa hai ngày tiếp theo, không có gì xảy ra cho đến khi đối tác người Pháp rời đồng không bị ảnh hưởng bởi sự cố va chạm kia, việc ký kết diễn ra suôn sẻ, bước tiếp theo là chờ bắt đầu công việc trong cuối năm Hàn Lâm yêu cầu Lâm Dịch Tuấn Tuấn thông báo với mọi người rằng nếu dự án này thành công tốt đẹp thì sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng hoành tráng, và mọi người sẽ được nhận phần thưởng xứng đáng cho thành quả lao động của mình, vì vậy ai nấy đều rất có động lực làm vậy tất những nhân viên trong công ty, không chỉ những người phụ trách dự án này đang làm việc chăm chỉ hơn, mà cả các bộ phận khác và những người khác cũng đang cố gắng tăng ca làm việc vì Cư Hàn Lâm nói rằng, tiền thưởng không chỉ dành cho mỗi dự án bộ bộ phận thư ký cũng đã không còn thời gian để nói chuyện phiếm nữa, có rất nhiều người đến làm việc đầu tiên là cúi đầu vào công việc mà không chút lười biếng, có lẽ đây chính là sức mạnh của đồng cả buổi sáng làm việc mệt mỏi, Lạc Cẩn Thiển ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tình cờ nhìn thấy cánh cửa, tuy rằng lúc này cửa đã đóng bị đóng chặt, nhưng trong đầu cô đột nhiên lại nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm tim cô theo đó mà tăng nhanh, cô có thể nghe rõ tiếng đập thình thịch. Đúng lúc này bên ngoài rộn ràng hẳn lên, có lẽ là sau khi hoàn thành được công việc cả sáng thì đã đến giờ nghỉ trưa, mọi người đều nhanh chóng đi ăn cơm và thư giãn một làm việc căng thẳng nên hôm nay cô quyết định đi ăn ở căng tin, bình thường cô chủ yếu ăn ở văn Dịch Tuấn vội vàng đi tới thang máy, trong tay cầm một ít tài liệu có lẽ là để đưa cho bộ phận bên dưới, lúc đi ngang qua phòng thư ký muốn gọi Đỗ Tương Dao đi cùng, nhưng lại nhìn thấy một mình Mục Đình Trương đang ngồi ở bên thường thì những ngày này cô ta đều đi ăn ở bên ngoài. Đẩy cửa bước vào, Lâm Dịch Tuấn càng thấy lạ, Mục Đình Tương cúi đầu, tóc tai bù xù, trên cằm còn đeo khẩu trang, trông rất hốc chuyện gì đang xảy ra vậy?“Đình Tương?” Lạc Cẩn Thi hét lên, làm cho Mục Đình Tương hơi bối rối, nhưng sau khi nhìn thấy cô ta, cô đã yên tâm thở phào “Cậu bị sao vậy? Cơ thể có chỗ nào không khỏe sao?”Mục Đình Tương cười đến thất thần “Không, chỉ là, cậu thấy đấy… Vết sẹo trên mặt này của tớ là do dị ứng mỹ phẩm.” Vừa nói cô ta vừa vén tóc mái lên trán, phát hiện có một lớp mụn đỏ dày đặc, tuy dấu vết cũng không lớn, nhưng nhìn như vậy cũng hơi đáng sợ.“Có chuyện gì vậy?” Lạc Cẩn Thi thực sự muốn hỏi khi Mục Đình Tương đầu đuôi câu chuyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không vui của Mục Đình Tương, có lẽ là cô ta không muốn nhắc đến. Mục Đình Tương trở nên im lặng và lại cầm đũa lên “Ngồi xuống ăn với tôi đi. Dù sao tôi cũng đã gọi nhiều món rồi.” Sau đó, cô ấy ra hiệu chỉ sang vị trí đối diện “Vừa ăn vừa nói chuyện.”Lạc Cẩn Thiển chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa đưa qua “Có muốn đi bệnh viện không? Dạo này nếu không thể trang điểm thì cậu nên đi đến bệnh viện khám thì sẽ tốt hơn.”Rõ ràng đây là mặt mộc của cô Đình Tương lắc đầu cười “Không cần đâu, cái bệnh cũ này của tớ mỗi năm sẽ phát bệnh một lần. Vết sẹo này khi còn bé bị bỏng nên bây giờ không khỏi được.”Khi còn bé đã bị bỏng… Lạc Cẩn Thi cảm thấy trong lòng không được thoải mái, nhỏ như vậy, mà lại bị thương đến tận trán, suýt chút nữa là chạm đến mắt, có lẽ từ nhỏ đến lớn cô ta cũng từng chịu không ít khổ vì cô nhớ rằng khi cô đi cùng Cao Mạn Ngọc đến trường khi cô còn nhỏ, có một cậu bé có vết sẹo trên mặt, cậu ấy đã bị đuổi đánh và đánh đập, sau đó không ai muốn chơi với cậu. Chỉ sau chưa đầy nửa năm, cậu bé ấy đã chuyển sang trường là cô không biết liệu Mục Đình Tương có bị tổn hại gì khi còn nhỏ hay không.“Tại sao cậu lại nhìn tớ với ánh mắt đầy thương cảm như vậy?” Mục Đình Tương mỉm cười, bỏ một miếng sushi vào miệng “Thật ra, có lẽ cậu không nghĩ rằng tớ thật ra là trẻ mồ côi”.Đôi đũa của Lạc Cẩn Thi khựng lại trong không khí, cô không ngờ rằng Mục Đình Tương cũng sẽ có xuất thân giống như mình.“Tớ chưa bao giờ nói với ai về vấn đề này. Tớ hy vọng cậu sẽ không nói điều đó cho ai hết.” Nói xong, cô ta liền chớp mắt một cách tinh Cẩn Thi nhàn nhạt gật đầu, mím môi, rốt cuộc không nói ra được điều mà bản thân muốn nói “Đừng lo lắng, tớ nhất định sẽ không nói, nhưng cậu làm sao lại bị dị ứng trên mặt? Tớ từng dùng một khóa điều trị, hiệu quả cũng rất tốt, cậu có muốn thử không?”Mục Đình Tương lắc đầu “Bao nhiêu năm qua, mỹ phẩm, thuốc thang trị liệu, rồi đồ linh tinh loạn cào cào, những thứ như vậy tớ đều đã dùng quá nhiều rồi. Thực ra, chỉ cần làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, không ăn uống tùy tiện, chỉ mất mấy ngày là sẽ khỏi thôi, hoàn toàn không phải làm gì phiền phức. Chỉ là mấy ngày này cực khổ cho cậu khi phải nhìn thấy khuôn mặt này của tớ thôi.”Dù không trang điểm nhưng khi Mục Đình Tương tự bật cười thì đôi mắt của cô vẫn sáng lấp lánh và vô cùng ngọt khi ăn trưa đơn giản, uống một chút nước, cô ta lại đeo khẩu trang và chỉnh lại tóc mái, thế này thì quả thật là không thể nhìn thấy dấu vết trên trán và cả một vết sẹo nhỏ ở dưới cằm kia chuyện sẽ diễn ra như thế này trong vài ngày, khá là khó chịu, nhưng may mắn thay, đó là vào mùa khi hai người ăn xong, nói chuyện một lúc, trong khoảng thời gian đó có người lần lượt đi vào, Lạc Cẩn Thi đành phải chào hỏi rồi trở về phòng làm việc của đẩy cửa vào, liền thấy Cư Hàn Lâm vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đang dựa vào sô pha, càng tiến lại gần thì càng thấy rõ hộp cơm cách nhiệt được đặt ngay ngắn rồi xếp sang một bên trên là… anh đã cất công đặc biệt dành thời gian đi đến đây để mang đồ ăn cho mình sao?“Anh, anh đến đây lâu chưa?” Lạc Cẩn Thi ngượng ngùng nói trong khi bước đến chỗ anh, nhưng cô không ngờ rằng Cư Hàn Lâm sẽ đặc biệt chuẩn bị trước để mang đồ ăn đến cho lúc này vẫn có thể nhìn thấy những giọt nước trong hộp cơm, có vẻ như nó đã được để rất Hàn Lâm ngẩng đầu lên, lần đầu tiên đối diện với cô bằng một khuôn mặt không hề có nụ cười “Chưa lâu, em đã ăn trưa chưa?” Anh gác đôi chân dài của mình lại, chỉ nghiêng đầu nhìn Cẩn Thi cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì đó nên nói năng cũng rất nhẹ nhàng, hơn nữa nhìn tình hình này, có lẽ anh cũng chưa ăn cơm. Bạn đang đọc truyện Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng full đã hoàn thành của tác giả Chi Nho. Tô Phương Dung không ngờ mẹ chồng cô lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cả người Tô Phương Dung sững sờ. Trong phòng chỉ thấy Tần Lệ Phong đang đứng ở đó, anh quay lưng về phía cô, khăn tắm quấn quanh eo, rõ ràng là vừa mới tắm xong, trên tóc còn dính nước tí tách nhỏ giọt xuống. Tô Phương Dung sững sờ, cô quên mất mình phải phản ứng như thế nào thế nhưng đôi mắt lại vô thức mở to, gắt gao nhìn chằm chằm vào anh. Ngoài ra, bạn cũng đừng bỏ lỡ những truyện cùng thể loại như Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con hay Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu. Trang 2 của 2 trang 1 2 Chap 9 Nguy Hiểm Tính Mạng ​ Chapter 10 Nguy Hiểm Đến Gần ​ Chapter 11 Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân Chapter 12 Say Rượu.. Anh Không Dám Sao? ​ Chapter 13 Đạt Được Mong Ước ​ Chapter 14 Đợi Phạt ​ Chapter 15 Vì Bà Ngoại Last edited by a moderator 15 Tháng hai 2019 Chapter 16 Kịp Thời Đuổi Đến! ​ Chap 17 ​ Trang 2 của 2 trang 1 2 Trang Chủ Diễn Đàn Thư Viện Tiện Ích Tiện Ích Up Ảnh Miễn Phí Photoshop Online Soát Lỗi Chính Tả Kiếm Tiền Online List Truyện Hay ❤️ VNO News Thành Viên Menu Từ trong mơ tỉnh lại Tiêu Phong Khiển mơ màng nhìn vào bức tường trắng như tuyết, nhìn nó rất tỉnh dậy, chuyện đầu tiên làm chính là tắm rửa, vẫn tắm nước lạnh như trước. Sáng sớm dùng nước giếng giội từ đầu tới chân lạnh đến thấu rửa xong, nàng lại giặt đồ lót, từ đầu đến cuối, nàng cau mày, tâm sự chồng nãi nãi vì giúp Tiêu Phong Khiển bổ sung dinh dưỡng, hôm nay cố ý làm bánh bao, còn bưng lên một ít trứng gà để Phong Khiển miễn cưỡng tươi cười, thần sắc mệt nãi nãi nhìn thấy vành mắt đen của cháu gái, muốn nói lại cháu gái này của bà tính cách không giống đây là Tiêu Phong Du, bà khẳng định sẽ trực tiếp hỏi con có tâm sự gì sao? Vì sao lại biến mình thành bộ dạng như thế này?Nhưng đây là Phong Khiển, đứa trẻ này đôi khi quật cường đến nỗi khiến người khác phải sợ may là Tiêu Phong Du thông minh, cô bé thừa dịp chị thu dọn chén đũa, nhỏ giọng nói với bà "Hôm qua chị mơ thấy chủ nợ."Tiêu nãi nãi "Làm sao con biết?"Tiêu Phong Du ưỡn bộ ngực của mình, học theo giọng điệu của chị mình lúc nói mớ "A, Tô Tần, đừng... A, đừng..."Đây không phải là đang sợ chủ nợ đòi nợ sao?Tiêu nãi nãi căn bản cũng không nghĩ nhiều, nghe Tiêu Phong Du nói như vậy, càng đau lòng cho cháu gái chút cơm không mặn không nhạt ăn nãi nãi nhìn Tiêu Phong Khiển sắp xếp cặp sách chuẩn bị đến trường, bànói "Bà định buổi chiều sẽ tới nhà bên cạnh giúp việc."Dì Vương nhà bên mở một xưởng nhỏ ở trong thôn chuyên bán sản phẩm thủ công mỹ nghệ, buôn bán cũng không tệ lắm. Người làm của bà ấy vẫn không đủ, hoan nghênh bà con cô bác đến hỗ trợ, kiếm chút tiền trà Phong Khiển nhíu mày "Bà đi đến đó làm gì ? Đừng đi."Bà chừng ấy tuổi rồi, mắt đã hoa mà còn muốn đi giúp việc sao?Tiêu nãi nãi khó chịu trong lòng "Bà nghe Nhị Nha nói... tối qua con áp lực quá lớn, mơ thấy chủ nợ đòi nợ."Bỗng nhiên gương mặt Tiêu Phong Khiển lập tức đỏ đến tận cùng, nàng không thể tin được nhìn Tiêu nãi nãi nãi thở dài "Bà già rồi, chẳng được tích sự gì, nhưng không thể ngáng chân các con được.""Không được." Tiêu Phong Khiển vẫn là câu nói kia, tuy nàng chưa được bao nhiêu tuổi, nhưng nghiễm nhiên đã thành "Người đứng đâu một nhà."Người đứng đầu một nhà ngoại trừ có quyền lên tiếng , còn có thể dùng vũ lực. Nàng một lòng vọt vào trong phòng, xách em gái đang lén lút ăn kem lên, nhắm ngay mông mà "bốp bốp" vài đến khi Tiêu Phong Du sún răng cũng phải khóc thấy em gái khóc đến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, Tiêu Phong Khiển phát tiết xong lại có chút đau lòng, nàng thẹn thùng đá mông Phong Du "Ai ai ai, được rồi, đừng khóc nữa, chị đưa em đến trường."Trường tiểu học của Tiêu Phong Du ở trong thôn, cũng không xa, bình thường cô bé luôn năn nỉ chị đưa mình đến trường, chỉ là Tiêu Phong Khiển rất ít khi đồng ý, nhiều nhất là đi cùng ai ngờ tiểu gia hỏa này vào lúc này lại đột nhiên bộc lộ tính tình của mình, cô bé lau nước mắt "Không cần, Tống Tiểu Hổ tới đón em rồi."Tiêu Phong Khiển ...Tống Tiểu Hổ chính là con trai của Tống đại nương nhà Phong Khiển tức giận đến vừa giận vừa cười, tên oắt con này lợi hại, lại dám chơi trò yêu sao cũng lo lắng cho em gái, sáng sớm Tiêu Phong Khiển liền theo đuôi Phong Du ra cửa. Quả nhiên, vừa ra khỏi cửa liền thấy Tống Tiểu Hổ cầm kẹo que trong tay, đang chờ Tiêu Phong Du “Em tới đây, cho em kẹo nè."Đây chính là mật ngọt chết ruồi, trẻ con bây giờ thật đáng Phong Du nhận lấy, mỉm cười ngọt ngào "Cám ơn Tiểu Hổ ca, em rất thích. Nhưng lần sau có thể đổi qua vị khác không? Em không thích vị đào mật."Tống Tiểu Hổ gãi đầu, "A" một tiếng, lôi kéo tay Tiêu Phong Du liền đi về phía tượng này rất chói Phong Khiển không không được chạy ra, hai đứa bé bị dọa cho hoảng sợ. "Tiểu Hổ à."Tiêu Phong Khiển ngoài cười nhưng trong không cười, dù sao cũng là con trai nhà người khác, cần phải nhẹ nhàng một Tiểu Hổ có chút sợ Tiêu Phong Khiển, co rụt Phong Du tiến lên một bước, chặn trước Tống Tiểu Hổ "Đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh."Tiêu Phong Khiển ...Nàng thề chờ hôm nay tan học về nhà, nhất định phải rút dây anten TV quỷ này quả thực là không biết học cái Phong Du đã sớm thăm dò tính tình của chị mình, mắt thấy lông mày nàng dựng ngược lên, mắt trừng thành hình viên đạn, Phong Du đã nói một câu giết nàng trong nháy mắt "Chị, chị không biết yêu." Tiêu Phong Khiển ?Cái gì?Không biết cái gì?Tiêu Phong Du hợp lý hợp tình nói "Chúng em đây gọi là thanh mai trúc mã, trẻ nhỏ vô tư. Có thể chị sẽ muốn hỏi, vì sao em muốn ăn kẹo que của Tiểu Hổ ca. Đó là bởi vì Tiểu Hổ ca thích em, thích một người đương nhiên muốn đem đồ tốt nhất cho người đó, giống như là..."Dường như để chị hiểu bản thân không phải ăn vụng kẹo que của Tiểu ca ca nhà người ta, đại não Tiêu Phong Du nhanh chóng xoay chuyển "Giống như Tô Tần tỷ tỷ đối tốt với chị đó.""Bang" một tiếng, đầu của Tiêu Phong Khiển giống như bị vật gì đó đánh trúng thật không ngờ một thứ gì đó vẫn luôn chôn sâu trong lòng bấy lâu nay, vậy mà giữa ban ngày lại bị một đứa con nít có cái mông to vạch thổi qua, tiếng cây hòe đầu thôn xào xạc vang lên, Tiểu Hổ lôi kéo tay Phong Du, quay đầu lại nhìn "Chị em không sao chứ?"Tiêu Phong Du lắc đầu "Không có việc gì, chị ấy bị em niệm chú thành công, sắp tu thành tiên rồi."Tiểu Hổ ...Cả ngày hôm đó Tiêu Phong Khiển đều thất thần, dường như đây là lần đầu tiên từ khi vào cao trung tới nay, nàng đi học mà lại thất hôm nay cũng không biết đã vượt qua như thế đến buổi chiều, trước lúc tan học, giáo viên nói một câu khiến nàng tỉnh lại "Kỳ nghỉ hè năm nay, trường tổ chức cho học sinh ưu tú tới Bắc Kinh tham quan, đi xem văn hóa bối cảnh của Đế Đô, chính là muốn các em thu thập một ít kiến thức, mở mang tầm mắt, không ngừng phấn đấu vì tương lai sáng lạn phía trước." Trước kia hàng năm, trường học đều sẽ tổ chức cho một đám học sinh đi các nơi giao lưu học tập vào kỳ nghỉ hè hoặc là nghỉ tất cả chi phí đều được trường chi trả, nhưng mỗi lần Tiêu Phong Khiển nghe thấy đều tươi cười một chút rồi bỏ qua, bởi vì nàng không thể lãng phí thời gian, tất cả thời gian của nàng đều để dành cho học tập và làm hè phải làm cái gì đều đã sắp xếp xong cả mà Bắc Kinh...Nơi đó có tim giống như bị thứ gì đó đâm vào, tra tấn Tiêu Phong Khiển đến hoảng hốt bất đến nhà, lúc ăn cơm tối, Tiêu Phong Khiển bưng bát cơm kinh ngạc nhìn bà. Bà đã rất già rồi, đầu đầy tóc bạc, đã không thể tìm thấy một sợi tóc đen nào nữa,. Đôi tay làm việc trong thời gian dài đã đầy nếp nhăn, bởi vì mùa đông không được che chở tốt nên phía trên còn có chút dấu vết nứt da để lại. Lúc này bà đang ăn đầu cá mà Tiêu Phong Du ăn thừa."Bà nội."Tiêu Phong Khiển nhìn bà, Tiêu nãi nãi ngẩng đầu "Làm sao vậy, Đại Nha?"Đối diện với khuôn mặt già nua này của bà, trái tim Tiêu Phong Khiển đột nhiên đau nhà người ta, tuổi này đã không đi làm nổi, ở nhà bảo dưỡng tuổi thọ. Còn bà nhà nàng, không chỉ đi làm việc, mà còn phải lo chuyện trong nhà, luôn luôn muốn quan tâm chuyện học tập của hai cháu lời đến bên miệng bị miễn cưỡng nuốt xuống, Tiêu Phong Khiển lắc đầu "Không có gì đâu."Nàng không thể làm gì có tiền để không đi, nhưng trong lòng Tiêu Phong Khiển lại bị nghẹn đến khó chịu, nàng đem tất cả tinh lực đều dùng ở chuyện học mãi mãi không quên một câu kia của Tô Tần - Cố gắng học tập thật tốt. Nàng nhất định phải học tập thật tốt, nhất định phải tới Bắc Kinh, nhất định phải gặp lại hè năm nay vô cùng nóng bức, thôn dân dường như đều không ra khỏi nhà, trong nhà phàm là ai có chút tiền đều trang bị điều Phong Khiển không nỡ nhưng nàng sợ bà và em gái nóng, đành phải đi chợ mua một cái điều hòa cũ hơn 200, gắn ở phòng ngủ của em gái và thường chỉ mở một lúc, mát mẻ được một chút liền tắt đi, bà cũng sợ tốn tiền Phong Du rất buồn bực, từ sau khi cô phát hiện trong mơ chị mình kêu chủ nợ đừng tới gần, chị liền dọn ra ngoài. Dọn đến phòng cách vách, không ngủ chung với cô bé thường lệ, sáng sớm Tiêu Phong Khiển đạp xe đi. Nàng dựa vào tiền làm thuê lúc nghỉ hè mua một chiếc xe đạp hơn hai mươi xe đạp này ngoại trừ hai bánh xe có thể chạy, mấy chỗ khác đều hư hỏng. Chuông không kêu, phanh không ăn, tất cả đều dựa vào Tiêu Phong Khiển điều dạy kèm cho học sinh thứ nhất xong, Tiêu Phong Khiển liền cảm thấy sau lưng vã mồ hôi, đầu có chút choáng váng. Nàng không nghĩ nhiều, uống thêm chút nước liền đi đến nhà thứ hai. Kiên trì đến kh kết thúc, lại đi hơn mười km đường núi đến nhà cuối này mặt trời nắng gắt nhất, vừa đến nhà nọ, nàng liền cảm thấy có chút không bình mẹ của nhà đó nhìn thấy nàng cũng có chút lo lắng "Phong Khiển, cháu không sao chứ? Sắc mặt rất tái nhợt. Muốn nghỉ ngơi một chút không?" Tiêu Phong Khiển là một người giữ chữ tín, nàng không muốn chậm trễ thời gian của người khác, kiên trì dạy thêm cho học cùng, mẹ của đứa trẻ kia mang cho Tiêu Phong Khiển một ly nước đậu xanh, sau khi nàng uống vào mới khỏe hơn một thấy Tiêu Phong Khiển rời đi, người mẹ vuốt đầu đứa nhỏ nhẹ giọng nói "Nhìn thấy chị rất vất vả, phải cố gắng học tập biết không?"Đường về nhà dường như xa lạ Phong Khiển cuối cùng cũng không nhớ rõ bản thân đã về đến nhà như thế nào. Vừa mới đến cửa, thấy bà đang vẩy nước ở trong sân, chân nàng mềm nhũn, ngất nãi nãi bị dọa, ném gáo nước trong tay, hét lên một tiếng, chạy nhanh đến gần nàng, tay đều lạnh may, trong thôn có bác sĩ, sau khi xem xong nói là bị cảm nắng hơn nữa bị kiệt sức, còn có chút mất sĩ cho một chút hoắc hương làm thuốc xong liền rời Phong Du nghe Tiểu Hổ nói chị bị ngất xỉu, từ trước tới giờ cô bé chưa từng chạy nhanh như vậy, chân nhỏ gắt gao dồn sức, sau khi về đến nhà, nàng khóc lóc thảm thiết "Chị, chị của con đâu? Chị, chị ở đâu rồi?"Tiêu nãi nãi không chịu nổi tức giận "Con la làng cái gì? Chị con vừa mới ngủ." Vừa nghe nói chị đang ngủ Tiêu Phong Du lau nước mắt "Không phải nói miệng sùi bọt mép, mí mắt không khép lại được sao?"Tiêu nãi nãi tức giận đến nỗi muốn đem cây gậy của mình ném Phong Du thè lưỡi, cô bé lo lắng chạy đến bên giường nhìn chằm chằm chị một hồi, hai mắt chờ mong đợi một hồi không thấy nàng tỉnh lại mới đi ra ngoài. "Bà, khi nào chị mới tỉnh lại?"Tiêu Phong Du dựa sát vào bà, tuy cô bé bướng bỉnh, nhưng trong lòng lại rất yêu thương chị nãi nãi cúi đầu vá quần áo "Chị con đang mệt mỏi, để cho nó nghỉ ngơi một lúc đi. Con nên ngoan ngoãn một chút."Tiêu Phong Du gật đầu "Nhưng trưởng thôn nói, lát nữa sẽ có người đến nhà chúng ta thăm con.""Thăm con?" Tiêu nãi nãi không tin Tiêu Phong Du, bà quả thật rất đau đầu với đứa cháu nhỏ bướng bỉnh Phong Du thề "Thật đấy, hơn nữa người vừa mới đến, chị của con nhất định sẽ khỏe lại."Tiêu nãi nãi dường như trợn trắng mắt "Con tranh thủ ăn cơm đi, cháo hạt kê cho con đặt ở trên bàn."Tiêu Phong Du "A" một tiếng, đang muốn nhấc bước chân nhỏ rời đi, ngoài phòng liền truyền đến âm thanh của tiếng thắng xe. Ngay sau đó, cửa chính bị gõ vang, trong trí nhớ, âm thanh này quen thuộc lại có chút xa lạ vang vọng cả sân nhà "Tiểu quỷ lanh lợi, mở cửa đi, Ngọc tỷ tỷ của em đến đây."Tiêu nãi nãi đang vá áo nghe thấy giọng nói này liền phát run, kim lệch hướng đâm vào không để ý nhiều như vậy, vội vàng đứng dậy đi mở bị mở đầu Viên Ngọc đội chiếc nón rơm không biết lấy từ đâu ra, tay chống tường, thân thể chính là ngực tấn công mông phòng thủ mà bày ra hình chữ Phong Du vui vẻ muốn nhảy dựng lên “Chị, kẹo, kẹo!"Viên Ngọc ...Oắt con ranh ma này trí nhớ tốt thật, đã lâu như vậy mà còn nhớ đến là Viên Ngọc đã sớm chuẩn bị, từ trong túi lấy ra một viên kẹo rất to "Cho em nè, nhóc sún răng."Tiêu Phong Du chỉ để ý đến kẹo, làm sao còn quản đến xưng hô, cô bé cầm kẹo nhảy nhót vô cùng vui vẻ "Chị, chị tới làm gì vậy? Còn muốn ăn màn thầu sao?" Nhìn thấy đứa bé nói năng ngô nghê trước mắt, tâm tình Viên Ngọc tốt hẳn, cô ấy xoay người "Cô xem đi, tôi đã nói khẳng định là bọn họ ở nhà mà."Là ai vậy?Tiêu Phong Du lập tức xoay người, mắt trừng đến tròn xoe "Tô tỷ tỷ sao?"Viên Ngọc ...Ai?Đứa trẻ đần độn này, sao không kêu tên mình, lại ngọt ngào kêu Tô Tần tỷ tỷ như vậy?Cửa xe bị đóng Tần thong thả đi vào, trên mặt nàng mang theo tươi cười, nhẹ nhàng nói với Tiêu nãi nãi "Xin chào bà."Tiêu nãi nãi vừa nhìn thấy là ân nhân đến đây, kích động đến không biết phải làm sao "Mau mau, mau vào, sao trước khi đến đây mọi người không nói một tiếng?" Viên Ngọc chính là không khách khí, cô ấy đỉnh đạc đi vào "Này, đây là đột nhiên muốn đi. Bà, người đừng vội, người bên trong đâu? Quỷ nhỏ, chị của em đâu?" Lần này đến là bởi vì ba đứa nhóc mà Viên Ngọc giúp đỡ đều về nhà làm nông, bị lão già trong nhà hỏi đến, đương nhiên là chịu giáo huấn một ấy cũng rất ranh ma, công phá Tô Tần không được, không đổi được Tiêu Phong Khiển liền thay đổi suy nghĩ, cô ấy chuẩn bị giúp đỡ nhóc sún răng tinh quái này. Với chỉ số thông minh của cô bé này, nếu không vào được một trường đại học trọng điểm, vậy rất có lỗi với bộ não này đến chị, Tiêu Phong Du lập tức nhìn Tô Tần, chỉ thấy ánh mắt Tô Tần cũng đang nhìn bốn phía tìm chị tỷ tỷ thật xinh đẹp. Tuy Tiêu Phong Du vẫn chưa biết gì về khiếu thẩm mỹ, nhưng dưới mắt nhìn của cô bé, Tô tỷ tỷ một thân quần áo màu trắng, hơn nữa quanh thân còn tản ra loại cảm giác không cách nào hình dung được. Không phải chính là thần tiên tỷ tỷ trong TV sao?"Chị của em bị bệnh." Giọng nói của Tiêu Phong Du lập tức sa sút. Viên Ngọc và Tô Tần đều sửng lại bị bệnh?Tiêu Phong Du lấy tay lau khóe mắt "Nhớ Tô tỷ tỷ."Viên Ngọc ...Tô Tần ...Tiêu nãi nãi rơi cả gậy, thiếu chút nữa ngã sấp xuống "Ai nha, hai người đừng nghe đứa nhỏ này nói bậy."Nói bậy sao?Tiêu Phong Du thề thốt nói "Các người không tin sao? Nhìn đây này."Nói xong, cô bé xoay người, đồn sức hô một tiếng đối diện với phòng bên trong "Tô Tần tỷ tỷ đến rồi, đến rồi. Tô Tần tỷ tỷ đến rồi, đến rồi. A a a, Tô Tần tỷ tỷ đến rồi!"Tô Tần ...Gần như là giây tiếp theo cửa phòng trong bị đẩy ra ngay lập Phong Khiển chỉ mặc một kiện áo khoác, hoang mang lúng túng chạy ra. Nhìn thấy cảnh tượng này, miệng Viên Ngọc mở to hết ơi, cô gái này từ khi nào đã trổ mã mê người như vậy?Bởi vì bị cảm nắng, lại ở nhà mình, cho nên Tiêu Phong Khiển ngủ khỏa thân. Lại bởi vì sốt ruột, nàng liền cầm một kiện áo sơ mi khoác ở trên người, cúc áo cũng chưa đóng hết, bả vai lộ ra hơn phân rất trắng, làn da như ngọc mài, dáng người tỉ lệ khác trước rất nhiều, hoàn toàn trưởng thành. Hơn nữa sắc mặt tái nhợt, đôi mắt rưng rưng nước mắt kia đủ để khiến hormone của mọi người dâng Ngọc bất giác nuốt một ngụm nước Tần nhíu mày, phân phó Hà Ngạn ở phía sau "Cậu đi ra ngoài trước đi."Hà Ngạn cúi đầu, mặt đỏ tai hồng lui ra lúc Tiêu Phong Khiển còn đang ngây ngốc mà nhìn chăm chú, Tô Tần tiến lên phía trước, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tiêu Phong Khiển, thở dài "Cứ không nghe lời như vậy sao?"

cô vợ nhỏ điên cuồng lôi kéo